Lạc Lối Trong Tình [...] – Chương 2

Tôi âm thầm đáp “đã rõ”, điều chỉnh góc máy sao cho xa nhất khỏi Lật Tử, rồi bật cuộc họp lên.

 

Cuộc họp vừa bắt đầu—

 

Ngay lập tức, con mèo ngủ gà ngủ gật bước chân lông bông vào khung hình của tôi.

 

Người chủ trì bỗng ngưng bặt, các sếp đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

 

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào con mèo.

 

Lật Tử không quan tâm, ung dung nằm xuống ngay chính giữa màn hình và tiếp tục ngủ.

 

Tôi hoảng hốt xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ đưa nó ra ngoài ngay.”

 

Chưa kịp đứng lên thì giọng Lương Mục Bạch vang lên ngay sau: “Không sao, cứ để nó ngủ.”

 

...

 

Tổng giám đốc đã lên tiếng, mọi người đành gật gù khen mèo đáng rồi tiếp tục cuộc họp.

 

Mười phút đầu, phần lớn sự ý của tôi vẫn đặt vào Lật Tử.

 

May mắn là ngoài ngủ ra thì nó không gì cả.

 

Tôi dần yên tâm, bắt đầu ý vào nội dung họp.

 

Đúng lúc đó đến lượt thầy hướng dẫn của tôi, Từ Thanh Phong, phát biểu.

 

Tôi sợ mai ấy lại hỏi tôi nên vội vàng ghi chép, không dám ngẩng đầu.

 

Bỗng, đang hăng say, ấy cũng ngừng lại.

 

Ngạc nhiên ngẩng lên, tôi thấy trong màn hình của Lương Mục Bạch cũng xuất hiện một con mèo từ bao giờ.

 

Nằm gọn trong lòng .

 

Mọi người lại chìm vào im lặng.

 

Rồi tất cả đồng loạt về phía khung hình của tôi.

 

Tôi hoảng hốt quay lại, thì ra mèo đang ngủ ngon lành đã biến mất khỏi chỗ cũ.

 

Mèo đã chạy mất.

 

Và nó lại chạy thẳng vào khung hình của Lương Mục Bạch!

 

Đầu tôi vận hành tốc độ cao, cố nghĩ cách giải thích cho sự hiểu lầm này thì—

 

Chú mèo trong lòng Lương Mục Bạch bỗng không an phận, vểnh m.ô.n.g lên, lại còn “meo meo” hai tiếng.

 

Tim tôi thót lại.

 

Quả nhiên, Lương Mục Bạch theo thói quen vỗ vỗ m.ô.n.g nó và : “Ngoan, đi tìm mẹ đi.”

 

…Chết quách đi cho rồi.

 

03

 

Bầu không khí chìm trong im lặng.

 

Không ai gì, mọi người đều đang hiểu lầm.

 

Hai vị trưởng phòng từng khó tôi trong công việc giờ đây quay sang tôi với ánh mắt đầy ngại ngùng và áy náy.

 

Tôi cúi đầu im lặng, đã không còn biết chuyện này có thể kết thúc như thế nào nữa.

 

Kết thúc thì cũng chẳng nổi.

 

Ánh mắt đầy hoài nghi của mọi người như muốn rõ rằng: “Hóa ra chính là ‘mẹ’ của mèo của Tổng Giám đốc Lương!”

 

Tôi thở dài một hơi.

 

Nhưng rõ ràng là tôi đã thở dài quá sớm.

 

Vì Lật Tử nghe lời của Lương Mục Bạch, lại từ phòng việc của quay về phòng tôi.

 

Chú mèo Anh lông ngắn màu xanh trắng, hiện giờ đang nằm dưới chân tôi, tôi bằng đôi mắt to tròn sáng ngời, đầy ngây thơ.

 

Đầu tôi trở nên trống rỗng.

 

Sau một giây trống rỗng, ý nghĩ rõ ràng hơn hiện lên:

 

Tuyệt đối không thể để nó xuất hiện trong khung hình của tôi lần nữa!

 

Nếu không thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch .

 

Tôi đang nghĩ cách để đuổi nó đi, thì Lương Mục Bạch đột nhiên lên tiếng như vừa tỉnh táo lại: “Sao không thấy con mèo của đâu nữa?”

 

?

 

Tôi gượng : “Nó đã chuyển sang chỗ khác ngủ rồi ạ.”

 

“Ồ,” đáp, thản nhiên , “giống hệt con mèo của tôi.”

 

Một câu đã xua tan làn sương mù dày đặc trong cuộc họp.

 

Từ Thanh Phong là người đầu tiên hồi phục, hắng giọng và tiếp tục: “Vậy Tổng Giám đốc Lương, tôi sẽ tiếp tục ý vừa rồi...”

 

Lương Mục Bạch ngả lưng ra ghế, trở về tư thế quen thuộc, ra lệnh: “Anh tiếp tục đi.”

 

Cho đến lúc cuộc họp kết thúc, Lật Tử không lần nào xông vào khung hình của tôi nữa.

 

Nó chỉ quanh quẩn dưới chân tôi, chơi rồi ngủ, ngủ dậy lại chơi.

 

Còn tôi thì lo sốt vó đến giây phút cuối cùng.

 

Khi camera tắt đi, tôi thở phào một hơi dài.

 

Áo sơ mi dính chặt vào lưng, đã ướt đẫm.

 

Nhìn Lật Tử đang vô tư chơi dưới chân, tôi không kiềm mà cú nhẹ lên đầu nó, hậm hực : “Tối nay đừng hòng ngủ chung với chị!”

 

Sau khi tắm xong, tôi đưa Lật Tử về phòng riêng của nó – còn rộng hơn cả phòng tôi.

 

Vừa mở cửa ra thì chạm mặt Lương Mục Bạch, cũng vừa ra để lấy nước.

 

Anh rõ ràng cũng vừa tắm xong, tóc hơi ẩm, vài giọt nước đọng lại theo đường nét hoàn hảo của lông mày, rơi xuống rồi biến mất sau cổ áo, khẽ lộ ra đường nét cơ bắp hoàn hảo nơi n.g.ự.c .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...