Lạc Lối Trong Tình [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Trong cuộc họp trực tuyến, bất ngờ có một con mèo nhảy lên người sếp. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi. Bởi vì ngay phút trước, mèo ấy còn đang ngủ ngon lành trong khung hình của tôi.

 

Tôi đang định lên tiếng giải thích thì sếp vỗ vỗ vào m.ô.n.g mèo, “Ngoan nào, đi tìm mẹ đi.”

 

...Thôi c.h.ế.t quách đi cho rồi.

 

01

 

Việc tôi sống chung với sếp Lương Mục Bạch hoàn toàn là một sự cố.

 

Trước đây, tôi chỉ là một trợ lý thực tập vừa mới nhận vào chính thức ở bộ phận dự án của công ty, chẳng đến mức khiến ấy nhớ tên.

 

Nhưng, tôi có một nghề tay trái: chăm sóc thú cưng tại nhà.

 

Một cuối tuần bình thường, tôi nhận đơn qua nền tảng, xách hộp đồ đến nhà khách hàng. Vừa tắm cho boss mèo xong thì nghe tiếng mở cửa sau lưng.

 

Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt sững sờ của Lương Mục Bạch, vừa đi công tác về.

 

Khoảnh khắc đó, tôi như hóa đá. Không thể tin nổi tôi lại đi chăm mèo đến tận nhà sếp!

 

Tôi cố giữ bình tĩnh, thầm nhủ không thể nhận ra mình, cúi đầu giả vờ bận rộn sấy lông cho boss mèo.

 

Ngay khi tiếng máy sấy vừa dừng, Lương Mục Bạch đã tiến đến bên cạnh.

 

Anh thay đồ mặc ở nhà thoải mái, đứng ngược sáng, góc từ tôi khiến trông thật bảnh bao, đến mức ngây ngất!

 

Nhưng không có thời gian để tôi mơ màng.

 

Tôi vội quay đầu, cố che mặt bằng tóc để không rõ.

 

Anh chỉ hỏi: “Mấy lần trước cũng là à?”

 

Tôi im lặng gật đầu.

 

Gật đầu xong tôi lại tự hận mình, không ngờ đã đến đây nhiều lần như mà vẫn không nhận ra đây là nhà sếp!

 

“Cô tốt lắm,” nhận xét ngắn gọn, rồi ngỏ lời, “Cô có muốn hợp tác dài hạn không?”

 

“Hả?”

 

“Con mèo này khó chăm, nếu không phải...”

 

Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp, “Thôi . Nói đơn giản, tôi cần một người ở đây lâu dài để chăm sóc nó, tốt nhất là ở lại đây luôn. Cô muốn lương bao nhiêu cũng , đồng ý không?”

 

Tôi mơ hồ đáp: “...Giúp việc ở lại nhà?”

 

Anh bật nhẹ: “Nếu muốn hiểu như cũng .”

 

Tôi nhỏ, do dự: “Nhưng tôi có công việc mà.”

 

“Tôi biết có công việc,” điềm tĩnh đáp, “Cô là trợ lý của Từ Thanh Phong ở bộ phận dự án đúng không?”

 

“Cô tên là Dư Sanh, tôi nhớ mà.”

 

!

 

Tôi như bị sét đánh.

 

Việc gọi đúng tên tôi có sức công như một thiên thạch đ.â.m vào Trái đất, khiến tôi hoàn toàn tê liệt.

 

Anh tiếp tục: “Ban ngày vẫn đi bình thường, tối đến ở đây chăm sóc mèo, không ảnh hưởng gì cả.”

 

“Nhưng mà…”

 

Lương Mục Bạch bất ngờ nhắc khéo: “Tôi nhớ công ty có quy định rõ là nhân viên không thêm bên ngoài mà, đúng không?”

 

!

 

Tôi bừng tỉnh.

 

Đi thêm mà gặp sếp là điều tôi sợ nhất, vì tôi không muốn mất công việc mới nhận này.

 

Anh vừa như đe dọa, vừa như dụ dỗ: “Cô ở lại chăm sóc, tôi sẽ không truy cứu.”

 

...

 

Tôi không còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu.

 

Vậy là tôi và Lương Mục Bạch bắt đầu sống chung.

 

Hay đúng hơn, là tôi sống chung với mèo của .

 

02

 

Con mèo của tên là Lật Tử.

 

Theo lời Lương Mục Bạch, Lật Tử có tính kiêu ngạo, không thích gần gũi người khác, thích kêu đêm và rất hay cào người.

 

Lời cuối cùng nhấn mạnh thêm một lần.

 

Có vẻ và Lật Tử có không ít oán thù.

 

Tôi phải nén .

 

Nhớ lại trong thời gian thực tập, có lần đến công ty với những vết xước mờ ám trên cổ và cánh tay.

 

Với vẻ ngoài đạo mạo, nghiêm túc của , chỉ cần chút dấu hiệu bất thường là cả công ty đồn thổi lên.

 

Nhiều người cho rằng vết xước là do của cố ý để lại, ngầm cảnh cáo các trong công ty tránh xa ra; có người còn khâm phục sức lực của , “thâu đêm suốt sáng” vẫn đi và tăng ca đến nửa đêm...

 

Bất ngờ là tất cả chỉ là do mèo cào.

 

Khi tôi đang cố nhịn , Lương Mục Bạch : “Tối nay tôi có cuộc họp video, chăm mèo cho cẩn thận.”

 

Tôi lặng lẽ gật đầu, nhận nhiệm vụ thiêng liêng này.

 

Nào ngờ, trước khi cuộc họp bắt đầu, thầy hướng dẫn của tôi, Từ Thanh Phong, bất ngờ nhắn tin.

 

“8 giờ, vào phòng họp này. Đây là cơ hội hiếm có để nghe họp, cố gắng mà học hỏi.”

 

Nhìn mã số phòng họp, rồi con mèo đang ngủ ngon lành bên cạnh, tôi chỉ biết khóc không ra nước mắt.

 

Chẳng ngờ đến ngày công việc chính và phụ đụng nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...