20
Chiều hôm sau, sau khi tan học, tôi lại nhận tin nhắn của Kỷ Liêm.
Với lý do “hôm qua mời, hôm nay em không định mời lại sao?”, dụ tôi ra ngoài ăn tối.
Nhưng đến lúc tôi đi thanh toán, vẫn như hai lần trước, đã có người trả trước.
“…”
Trở về trường, tôi cố ý bước nhanh hơn, để Kỷ Liêm lại phía sau.
“Giận rồi à?”.
Giọng chậm rãi vang lên. Tôi âm thầm đảo mắt, không muốn để ý đến .
Tiếng bước chân phía sau dần nhanh hơn, cho đến khi đi song song với tôi.
“Cô bé này, sao tính khí cũng lớn thế nhỉ.”.
Anh kéo dài giọng. Tôi vẫn giả vờ không nghe thấy.
Bất ngờ, Kỷ Liêm tăng tốc, đứng chắn ngay trước mặt tôi. Tôi không kịp dừng lại, lao thẳng vào lòng .
Từ trên đầu tôi vang lên một tiếng trầm.
Tôi hơi tức, ngẩng đầu lên trừng mắt Kỷ Liêm. Đang định gì đó thì một tiếng hét run rẩy cắt ngang.
“Lương Chi!!”
Tôi nhận ra giọng của Mạnh Thì Nam, âm thanh ấy chất chứa sự giận dữ tột cùng.
Khi tôi quay đầu lại, biểu cảm của ấy hoàn toàn biến dạng, toàn thân run lên.
Ánh mắt mà ấy ném về phía chúng tôi là thứ tôi chưa bao giờ thấy.
Đáng sợ gấp mười lần so với ánh mắt của Trì Tư Dư lần trước. Như thể muốn xé nát mọi thứ, không chút do dự, mang theo quyết tâm hủy diệt tất cả.
Lúc đó, tôi mới nhận ra, nhiều chuyện mình đã nghĩ sai.
Cuốn sách trên tay ấy rơi xuống đất.
Nhưng ấy không thèm nhặt, một người luôn coi trọng học thuật như Mạnh Thì Nam lại để sách vở rơi vãi mà không quan tâm.
Nhưng điều khiến tôi sốc hơn là nguyên nhân của sự thay đổi này.
Chính là Kỷ Liêm.
Nói chính xác hơn, ấy thích Kỷ Liêm.
Thích đến mức cực đoan, cố chấp, không có giới hạn, sẵn sàng bất cứ điều gì vì ấy.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Thì Nam đã lao tới, đẩy mạnh tôi bằng cả hai tay.
Tôi ngã xuống, theo phản xạ, chống tay xuống đất. Kỷ Liêm bước nhanh tới, đỡ tôi đứng dậy và mở bàn tay tôi ra.
Lòng bàn tay tôi lấm lem bụi bẩn, xen lẫn vệt máu thấm ra.
Anh chỉ vài giây, rồi nhẹ nhàng buông tay tôi xuống. Không biểu lộ cảm gì, tiến thẳng về phía Mạnh Thì Nam.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy giận dữ, không phải bằng cách hét, mà chỉ với ánh mắt đen thẳm lạnh lùng, khiến người ta rùng mình.
“Cô là ai?”
Giọng nặng nề, kìm nén, khác hẳn với thường ngày. Mắt Mạnh Thì Nam nhanh chóng đẫm lệ.
“Anh không nhớ em sao?”
Tôi ngỡ ngàng khi nghe điều đó, quên cả đau đớn trên tay.
Qua những lời nức nở của ấy, tôi dần hiểu ra.
Theo lời Mạnh Thì Nam, khi mới nhập học, ấy từng bị một tên côn đồ trong lớp quấy rối.
Sau vài lần bị từ chối, hắn hận , và trong một lần Mạnh Thì Nam đi ngang sân bóng rổ, hắn đã ném mạnh quả bóng vào .
Nhưng Kỷ Liêm, khi đang chơi bóng ở sân khác, đã chặn quả bóng lại giữa chừng.
“Cậu chơi bóng mà còn chơi bẩn với con sao?”
Chính từ khoảnh khắc đó, ấy đã thích , người chưa từng chuyện với một lời nào.
Mạnh Thì Nam tiến thêm một bước, nhanh về những lần họ cờ gặp nhau.
Cô thậm chí có thể nhớ rõ từng ngày tháng.
Nhưng vẻ mặt của Kỷ Liêm rõ ràng cho thấy, không nhớ gì cả.
Tôi nghe mà cảm thấy lạnh sống lưng.
Bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ Mạnh Thì Nam và Trì Tư Dư có cảm với nhau.
Nhưng vài ngày trước, Trì Tư Dư đã những lời khó hiểu với tôi.
Và bây giờ, Mạnh Thì Nam lại công khai bày tỏ cảm với Kỷ Liêm.
21
“Anh đừng với em là hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.”
Cô ấy lắc đầu, chằm chằm vào Kỷ Liêm, giọng run rẩy.
Kỷ Liêm thản nhiên:
“Không nhớ, hoàn toàn không.”
Mạnh Thì Nam như thể niềm tin sụp đổ, bàn tay trắng mảnh của đưa lên, định kéo tay áo của Kỷ Liêm.
“Em đã vì rất nhiều việc, thậm chí…”
Giọng đột ngột ngưng lại, liếc tôi một cái, rồi quay sang Kỷ Liêm.
“Anh dám là không biết gì sao?”
Tôi nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của .
Thậm chí? Thậm chí chuyện gì?
Tôi đứng một bên, đang khóc đầy uất ức, người mà nhiều người từng tôn thờ như nữ thần lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên có linh cảm.
Có lẽ Mạnh Thì Nam không đơn giản như những gì chúng tôi vẫn thấy.
Cô ấy dường như đang che giấu một bí mật khó hơn nhiều.
Qua mấy ngày ở bên Kỷ Liêm, tôi nhận ra rằng, dù có vẻ ngoài đôi lúc không nghiêm túc, không phải là người sẽ cư xử thiếu tôn trọng với con .
Tuy nhiên, Mạnh Thì Nam lại là một ngoại lệ.
Kỷ Liêm tránh bàn tay đang vươn ra của ấy, bật khẩy.
“Tôi không biết mình đã gì. Những gì có liên quan gì đến tôi? Cô những điều mà nghĩ là vĩ đại để cảm chính mình, giờ lại ép tôi phải đáp lại những gì tôi không hề biết ư?”
Nước mắt Mạnh Thì Nam không ngừng rơi, cảm của ấy sụp đổ đến mức không còn giữ nổi hình tượng.
Có thể thấy lời của Kỷ Liêm đã ra cú sốc rất lớn cho .
Những lời xì xào đầy cảm thông của các đi ngang qua, truyền thẳng vào tai tôi.
Bề ngoài tôi không biểu lộ gì, trong lòng không khỏi lạnh.
Đa phần mọi người đều như , chỉ cần thoáng qua một cảnh tượng, bề nổi của sự việc, rồi dễ dàng phán xét và đưa ra nhận định.
Có lẽ Kỷ Liêm cũng không thích trở thành tâm điểm của sự ý, nên không thêm gì với ấy nữa.
Anh quay người bước đến bên tôi:
“Đi thôi, để đưa em đi xử lý vết thương.”
Tôi thử cử cánh tay, vết thương đau nhói và có chút tê buốt. Gật đầu, tôi định đi cùng .
“Lương Chi, đứng lại!”
Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại Mạnh Thì Nam như thể đang một con ốc sên dính đầy nhớt. Kỷ Liêm đứng chắn trước tôi:
“Có gì thì thẳng ra.”
Mái tóc suôn mượt của Mạnh Thì Nam bị gió thổi bay tán loạn quanh mặt, trông vô cùng bơ phờ. Cô ấy khẩy, đôi mắt không hề có chút vui vẻ nào.
“Sao thế? Anh sợ tôi lại đẩy ấy một lần nữa à?
Tôi chỉ muốn vài lời thôi mà.”
Kỷ Liêm chẳng thèm quan tâm đến thái độ điên cuồng của ấy, vẫn đứng yên tại chỗ.
Tôi vỗ nhẹ lên vai :
“Không sao đâu, học trưởng. Em cũng muốn nghe ấy gì.”
Kỷ Liêm quay lại tôi, tôi đáp lại bằng ánh mắt yên tâm.
Bước vòng qua Kỷ Liêm, tôi đứng đối diện Mạnh Thì Nam.
“Cô muốn gì?”
Cô ấy mỉm , bước tới gần, ghé sát tai tôi, giọng hạ thấp xuống.
“Tất cả là vì , tôi sẽ không để yên đâu.”
Tôi không ngạc nhiên chút nào. Tôi dường như đã chờ câu này từ ấy, như thể đang đợi một lý do hoàn hảo để đáp trả.
Tôi cũng khẽ :
“Tôi cũng . Tôi cũng sẽ không để yên”
22
Sau đó, Kỷ Liêm đưa tôi đến phòng y tế để xử lý vết thương. Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc lại chuyện vừa xảy ra.
Giáo viên y tế là một ông bác lớn tuổi đầy sức sống, nhiều kinh nghiệm, chỉ là tính cách có hơi kỳ quặc.
Ông cầm bông gạc tẩm cồn, lau nhẹ nhàng vết thương trên tay tôi.
Khi lau đến chỗ vết thương nặng hơn, cơn đau khiến tôi không thể không co vai lại.
“Nhờ thầy nhẹ tay chút, con thường sợ đau.”
Kỷ Liêm nhanh hơn bình thường.
“Thầy đã nhẹ tay lắm rồi, không thì cậu đi!”
“Được, để em , thầy về nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Liêm đáp lại rất nhanh.
“…” Thầy y tế liếc Kỷ Liêm với ánh mắt kiểu như đã thấu mọi sự đời, đầy vẻ chán chường.
Cuối cùng, có lẽ thấy việc khử trùng này cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, nên thầy để Kỷ Liêm xử lý.
“Anh nhẹ tay nhé.”
Giọng của Kỷ Liêm nhẹ nhàng, êm ái như đá ngọc, kiểu giọng mà ít nào có thể cưỡng lại .
Tôi quay mặt đi, không , chỉ ừ một tiếng nhẹ.
Kỷ Liêm dường như thật sự có kỹ thuật, tôi không cảm thấy đau chút nào khi bôi thuốc, cứ thế mà đã xong lúc nào không hay.
Thầy y tế có vẻ như đã nhẫn nhịn rất lâu, nhăn mặt rồi xua tay ra hiệu.
“Xong rồi thì đi đi, phòng y tế không phải nơi cho mấy cặp đôi trưng bày cảm.”
“…” Thầy đúng là bắt kịp thời đại, hiểu biết thật rộng.
Kỷ Liêm không cho tôi cơ hội phủ nhận, chỉ gật đầu rồi dẫn tôi đi ra ngoài.
“Sau khi về cố gắng đừng để dính nước, rồi thì…”
“Em biết rồi Kỷ Liêm, đã lần thứ 7 rồi đấy.”
Vừa mới càu nhàu xong, tôi chợt nhận ra mình vừa gọi thẳng tên , liền cứng đờ quay đầu .
“Tốt lắm.” Anh nhếch môi : “Sau này cứ gọi thế đi.”
Nói xong, lại xoa nhẹ đầu tôi.
Tôi có thể nghe rõ từng nhịp tim mình đập thình thịch, như thể có một con nai nhỏ chạy loạn trong lòng.
Bạn thấy sao?