Tôi muốn tạo bất ngờ cho chồng nên lén lút bay sang Pháp để đến buổi triển lãm tranh của ấy.
Vừa bước vào, đập vào mắt tôi là những bức tranh treo kín tường – mười tám bức chân dung của một kh-ô-ng m-ả-nh v-ải c-he t-hâ/n.
Ở trung tâm triển lãm, An Ngôn và Tô Kiều Thiển đứng cạnh nhau, trông giống một cặp đôi hoàn hảo, đang tiếp nhận phỏng vấn từ truyền thông.
“Ngài An, nghe triển lãm lần này là món quà trưởng thành mà ngài đặc biệt dành cho Tô tiểu thư nhân dịp sinh nhật 18 tuổi của ấy. Tình kiểu nuôi dưỡng từ nhỏ đúng là khiến người ta ngưỡng mộ!”
Tô Kiều Thiển ngượng ngùng cúi đầu.
An Ngôn cũng không lên tiếng giải thích, chỉ dịu dàng bên cạnh đầy chiều.
Tôi cầm điện thoại, chụp lại khoảnh khắc “ấm áp” này rồi gửi cho An Ngôn:
“Sau khi triển lãm kết thúc, ký vào đơn ly hôn đi.”
1
Những bức tranh trên tường vẽ lại từng giai đoạn trong cuộc đời Tô Kiều Thiển, từ lúc ta m/ới si/n/h cho đến khi tròn m/ười t/á/m t/uổi.
Từ khi chỉ là một đứa trẻ cho đến một thiếu nữ duyên dáng, chỉ c/he đi những vị trí cần thiết, tạo dáng đầy quyến rũ.
An Ngôn đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Đây là triển lãm tôi đặc biệt tổ chức cho Kiều Thiển, bé hàng xóm mà tôi đã chứng kiến lớn lên từng ngày. Kiều Thiển không muốn tôi phải mất công như , tiếc là trong nước kiểm soát quá chặt, tôi đành chọn một đất nước lãng mạn như thế này.”
“Lúc Kiều Thiển sinh ra tôi mới m/ư//ời lă/m tuổi, tôi đã hứa sẽ dành cho ấy một buổi lễ trưởng thành thật đặc biệt, đương nhiên không thể nuốt lời.”
Tôi chụp lại khoảnh khắc này, không chỉ gửi cho An Ngôn mà còn gửi cho luật sư của mình.
“Luật sư Hình, nếu tôi muốn ly hôn với An Ngôn, chuyện này có thể coi là bằng chứng ngoại không?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó đưa ra một câu trả lời khẳng định.
An Ngôn chìm đắm trong thế giới của mình và Tô Kiều Thiển, mãi đến tối mới gọi cho tôi.
Vừa nhấc máy, giọng ta đã đầy khó chịu:
“Dư Lâm sao em lại đến đây? Em theo dõi tôi à?”
Sau chuyến bay kéo dài hai mươi tiếng, tôi kiệt sức:
“Nếu biết mình sẽ phải chứng kiến những thứ bẩn thỉu này, tôi đã không đến.”
An Ngôn không gì, tôi nghe thấy giọng Tô Kiều Thiển vang lên từ điện thoại:
“Anh Ngôn, đang gì ? Mau qua đây đi, nước trong bồn tắm đã sẵn sàng rồi. Trước đây vẫn giúp em tạo bọt xà phòng, không vì em đã trưởng thành mà không giúp nữa đâu nhé!”
An Ngôn nghe thấy Tô Kiều Thiển gọi, lập tức mất kiên nhẫn với tôi:
“Em đừng nghĩ bọn bẩn thỉu như . Kiều Thiển với chỉ là một đứa trẻ , em ấy lớn lên, sao có suy nghĩ khác ?”
“Thôi rồi, em đã đến tận đây rồi, trưa mai ăn cơm với nhau đi. Lát nữa gửi địa chỉ cho em.”
Nói xong, ta không đợi tôi trả lời mà cúp máy ngay lập tức.
Mãi hai tiếng sau, tôi mới nhận tin nhắn địa chỉ từ ta.
Tôi bật tự giễu.
Ai lại có thể nhớ từng đường nét cơ thể của một đứa trẻ từ lúc mới sinh đến khi trưởng thành, rồi công khai trưng bày chúng trong một triển lãm chứ?
Bẩn thỉu thật.
Tôi không quan tâm đến tin nhắn của An Ngôn, cũng chẳng buồn xem địa điểm hay thời gian. Vì quá mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, đã là chiều hôm sau.
Trên màn hình điện thoại ở chế độ im lặng là hơn mười cuộc gọi nhỡ từ An Ngôn.
Khi tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, một số điện thoại lạ gọi đến. Nhìn thấy số thuộc vùng trong nước, tôi nghĩ là công ty có việc gấp nên bắt máy.
“Chị dâu, là em đây, Kiều Thiển.”
Giọng ta lười biếng, lại mang theo một chút thách thức.
“Chị dâu, Ngôn bảo trưa nay chúng ta ăn cơm cùng nhau, sao chị không đến ? Có phải vì hôm qua em nhờ ấy giúp em tạo bọt xà phòng nên chị giận không? Đều là lỗi của em, lúc nào cũng quên mất ấy đã kết hôn rồi. Nhưng mà… mỗi khi không với tới lưng, em lại vô thức gọi ấy giúp đỡ…”
Tôi nghe đến phát ghê tởm, lập tức ngắt lời ta:
“Xin lỗi, gọi chỉ để mô tả chi tiết cảnh tắm chung của hai người sao? Tôi không có sở thích biến thái như thế.”
Đột nhiên, điện thoại của Tô Kiều Thiển bị An Ngôn giật lấy. Anh ta tức giận vì tôi đã cho ta leo cây.
Dù gì từ trước đến nay, chỉ có tôi chờ ta, chứ chưa bao giờ có chuyện ta phải chờ tôi.
“Dư Lâm em còn định loạn đến bao giờ? Triển lãm này chỉ là một lời hứa mà tôi dành cho em , thế mà em lại nghĩ linh tinh! Em là chị dâu của Kiều Thiển, sao có thể hẹp hòi như ?”
“Vì em không đến, Kiều Thiển còn tưởng em giận nó, khóc sưng cả mắt! Mau đến đây xin lỗi nó đi, rồi chúng ta chuyện trực tiếp!”
Tôi đặt ngay vé chuyến bay sớm nhất về nước, không muốn lãng phí thêm dù chỉ một giây ở nơi này.
“Xin lỗi nhé, giữa chúng ta chỉ còn chuyện ly hôn để bàn. Mai tôi về nước, muốn gì thì đợi về rồi sau!”
2
Khi đang đợi chuyến bay ở sân bay, tôi vô lướt thấy bài đăng tối qua của Tô Kiều Thiển trên trang cá nhân.
“Cảm giác có người luôn ghi nhớ một lời vô thời thơ ấu thật tuyệt! Cảm ơn trai quý của em, chúng ta mãi mãi là một gia đình!”
Hình ảnh đính kèm là ta ngồi trong bồn tắm ngập cánh hoa, đáng nghiêng đầu chụp chung với An Ngôn đang đứng phía sau.
Bên dưới, một số bè chung để lại bình luận:
“An Ngôn chẳng phải đã có vợ rồi sao? Hai người… là sao đây?”
Tô Kiều Thiển vờ giận dỗi đáp lại:
“Bạn đang nghĩ đi đâu ? Anh Ngôn tôi lớn lên, có gì mà chưa thấy qua Nếu ấy có ý gì với tôi thì sao lại đi lấy người khác? Đúng là kẻ có đầu óc bẩn thỉu thì gì cũng thấy bẩn thỉu!”
À… thì ra tôi chính là cái “người khác” ấy.
Trước khi tắt máy, tôi tiện tay nhấn like bài viết của ta.
Tôi nhà họ An nhận nuôi từ nhỏ, nếu xét về mối quan hệ thanh mai trúc mã, tôi mới là người thật sự lớn lên cùng An Ngôn.
Chúng tôi bằng tuổi, cùng nhau trưởng thành.
An Ngôn có thiên phú hội họa tuyệt vời, còn tôi thì chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào, chỉ đam mê những bộ môn thể thao mạo hiểm.
Nhưng từ khi ấy bảo rằng những thứ tôi thích quá “thô kệch”, tôi cũng không tiếp tục theo đuổi chúng nữa.
Sau khi cha của An Ngôn qua đời, mẹ ấy ép từ bỏ hội họa để tiếp quản công việc kinh doanh gia đình, khiến phản kháng kịch liệt.
Cuối cùng, nhà họ An quay sang đặt kỳ vọng vào tôi.
“Linh Linh, con lớn lên cùng Tiểu Ngôn, hiểu rõ nó nhất. Hay là hai đứa kết hôn đi, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ An sẽ giao cho con quản lý.”
Tôi đồng ý ngay, vì từ bé tôi đã luôn ngưỡng mộ An Ngôn.
Anh ấy nghĩ rằng tôi đã giúp cứu vớt giấc mơ của mình. Và thực sự, có một khoảng thời gian, chúng tôi đã nhau chân thành.
Nhưng tôi không ngờ, con nhóc nhà họ Tô mà tôi chẳng mấy bận tâm, lại có dã tâm lớn đến .
Tô Kiều Thiển, từ khi mới 5 tuổi, đã biết giở trò.
Cô ta cố ý tự mình bị thương, sau đó chạy đến méc với An Ngôn rằng tôi bắt nạt ta.
An Ngôn lập tức nổi trận lôi đình, trách tôi sao có thể đi ức hiếp một đứa trẻ.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ ta đơn thuần là một đứa bé hư, không thèm chấp nhặt.
Nhưng đến khi ta học cấp hai, tôi mới nhận ra mình đã đánh giá thấp con nhóc này.
Hôm đó tan học, Tô Kiều Thiển trong bộ dạng xộc xệch lao đến ôm chầm lấy An Ngôn mà khóc nức nở:
“Anh Ngôn, tại sao chị dâu lại ghét em đến ? Trên đường về nhà, có mấy nam sinh chặn đường em, còn giật áo em… Nếu không phải em lén ghi âm lại thì đã chẳng biết chị ấy lại căm hận em đến mức này!”
Nói rồi, ta bật đoạn ghi âm lên.
Trong đó, mấy nam sinh kia đọc từng câu như thể đang học thuộc lòng: “Dư Lâm bảo hôm nay phải dạy mày một bài học.”
Gương mặt An Ngôn lập tức sa sầm, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
Không cần nghe tôi giải thích, ta xông thẳng đến công ty, trước mặt bao nhiêu nhân viên mà tát tôi một cái như trời giáng.
“Cô đúng là đàn bà ác độc! Ghen tị với Kiều Thiển trẻ trung đến mức bày trò con bé! Sao không chết đi?”
Sau này, khi mọi chuyện sáng tỏ, chứng minh tôi bị oan, rằng đó chỉ là một màn kịch do Tô Kiều Thiển dựng lên, An Ngôn vẫn chẳng hề thấy có lỗi.
“Hừ, cũng là do bình thường đối xử với Kiều Thiển quá hà khắc, con bé sợ đến mức phải dùng cách này để bảo vệ mình.”
Từ đó trở đi, tôi tránh xa Tô Kiều Thiển hết mức có thể.
Có An Ngôn tận chỉ dạy từ bé, Tô Kiều Thiển đương nhiên trở thành học sinh chuyên mỹ thuật.
Hôm ta đi thi năng khiếu, An Ngôn vốn đang ở bệnh viện cùng tôi để kiểm tra thai kỳ, lại nhận cuộc gọi của ta, khóc lóc mình đột nhiên đến kỳ, nhờ mang quần áo và băng vệ sinh đến gấp.
An Ngôn lập tức lái xe đi ngay, chỉ kịp dặn tôi kiểm tra xong thì tự bắt xe về nhà.
Trên đường về, chiếc taxi tôi đi bị xe phía sau đâm phải.
Tôi mất đứa con đã hơn năm tháng trong bụng.
Dù chuyện này không liên quan trực tiếp đến An Ngôn, bảo tôi không trách ta thì là dối.
Tôi giận dữ trách móc ta một trận.
Thấy tôi mãi không nguôi giận, An Ngôn dần mất kiên nhẫn:
“Con mất rồi thì có thể sinh lại đứa khác! Nhưng kỳ thi năng khiếu của Kiều Thiển là chuyện cả đời, tôi sao có thể bỏ mặc nó?”
Khoảnh khắc đó, tôi nghẹn lời.
Bạn thấy sao?