Tam hoàng tử chẳng buồn đáp, cứ như không nghe thấy, chỉ ứng phó qua loa.
Hoàng thái hậu không khỏi tỏ vẻ bất mãn.
Thế rồi, bà đổi giọng, đến chuyện chiến sự ở Tây Bắc.
Người Hung Nô nhiều lần xâm phạm biên giới, buộc phải tính đến chuyện đưa Ngũ công chúa vừa tròn tuổi sang hòa thân.
Ta cúi mắt, lại nghe Tam hoàng tử đột nhiên đập bàn đứng dậy.
"Tây Bắc chẳng qua là lũ tiểu tặc, có gì đáng ngại!"
"Nếu Hoàng ngạch nương lo lắng đến , nhi thần xin thân chinh dẹp loạn Tây Bắc!"
"Vạn lần không thể để Ngũ muội phải chịu cảnh hòa thân!"
Sắc mặt Hoàng thái hậu trở nên cực kỳ khó coi, cuối cùng bà vẫn gật đầu đồng ý.
Tam hoàng tử kéo ta ra ngoài với vẻ mặt âm u khó tả.
Ai ngờ vừa ra khỏi cung, đã thấy hơn chục ngự y vội vã chạy về phía Từ Ninh cung.
Ám vệ của Tam hoàng tử từ trên cây nhảy xuống, cúi đầu báo cáo:
"Điện hạ, nghe vừa khi ngài rời khỏi Từ Ninh cung, Hoàng thái hậu bỗng phát chứng bệnh lạ…"
"Bụng đau dữ dội, tiêu chảy không dứt, thật kỳ lạ…"
Tam hoàng tử nghiêng mắt, ta đầy vẻ khó hiểu.
Ta: "?"
Ta thật sự không gì mà!
07
Đêm trước khi xuất quân Tây Bắc, Tam hoàng tử lại đến phòng ta.
Vẫn là những cử chỉ thân mật sát bên tai.
Nhưng lần này dường như không còn đau đớn như trước nữa.
Thậm chí, ta còn cảm thấy có chút thoải mái, và... dễ chịu?
Sau khi chàng rời đi, ta bất giác bắt đầu mong chờ những đêm đẹp đẽ cùng chàng.
Mang đầy niềm vui, ta ở trong phủ đợi chàng khải hoàn trở về.
Ba tháng sau, chàng đại thắng Hung Nô.
Nhưng ngày khải hoàn, chàng không về một mình.
Phía sau chàng là một chiếc xe ngựa lộng lẫy trang trí vàng son.
Trong xe ngựa, một nữ nhân khoác lụa là, trang sức lấp lánh, dịu dàng và thanh nhã.
Ta lòng đầy rối ren, quay trở về phủ.
Phủ đệ đã treo lụa đỏ, giăng đèn lồng, tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Đêm ấy, Tam hoàng tử lại thành hôn thêm một lần nữa.
Tam hoàng tử đại thắng Hung Nô, nữ nhân đó chính là công chúa Bích Linh của nước Đại Hạ, chư hầu của Hung Nô.
Nàng tên là Đô Lan, đến để hòa thân.
Giữ Ngũ công chúa, lại không giữ Tam hoàng tử.
Ta ngồi thẫn thờ trong sân, xa xăm những dải lụa đỏ treo khắp phủ, thở dài một tiếng.
Làm hoàng tử, đương nhiên phải tam thê tứ thiếp.
Ta tự an ủi bản thân, lát sau lòng liền thoải mái hơn.
Ánh trăng mỗi lúc một dày, ta tắt nến, thiếp vào giấc ngủ sâu.
Không bao lâu sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng mưa lộp độp rơi xuống.
Không biết đã qua bao lâu, ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào náo .
Tiếng bước chân, tiếng hét, phủ đệ hỗn loạn cả lên.
Ta gọi một tỳ nữ đến hỏi:
"Chuyện gì xảy ra ?"
Tỳ nữ cũng hoảng sợ đến mất hồn, lắp bắp :
"Thứ... Thứ phi nương nương, Tam hoàng tử điện hạ vừa tiễn khách, mới bước vào phòng của Lan trắc phi..."
"Thì thấy một tia sét từ trời giáng xuống, đốt cháy dải lụa đỏ trên mái hiên..."
"Hiện giờ cả phủ đều đang bận rộn chữa cháy..."
08
Dải lụa đỏ phủ khắp các mái hiên trong phủ.
Cháy một nơi, bén lửa một nơi.
Dập tắt chỗ này, chỗ khác lại bùng lên.
Cả đêm, người trong phủ bận rộn chữa cháy không ngừng.
Ta áy náy vô cùng, suốt một đêm không dám chợp mắt.
Sáng hôm sau, Tam hoàng tử sai người gọi ta đến.
Chàng vẫn mặc bộ hỷ phục của ngày hôm qua, từ xa thấy một màu đỏ rực.
Ba tháng không gặp, chàng dường như gầy đi ít nhiều.
Ta cúi đầu hành lễ, len lén dùng khóe mắt chàng.
Sao hỷ phục lại rách nát thế kia?
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy khuôn mặt Tam hoàng tử đen một mảng, trắng một mảng, sắc mặt u ám, giận dữ đến tái xanh.
"Điện hạ, ngài sao ?"
Tam hoàng tử liếc ta một cái, bất đắc dĩ thở dài:
"Sao, lửa đêm qua cháy lớn đến thế à?"
?
Ta nghẹn lời không cách nào biện minh!
"Hả?"
"Không, ta không phải… ý ta là, ta không nổi giận… Hả?"
Tam hoàng tử không gì thêm, chỉ phất tay, bảo đám người hầu lui ra hết.
Ta thấp thỏm đứng nguyên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Chỉ thấy chàng vẫy tay, ra hiệu ta tiến lại gần.
"Thôi, thôi ."
Sao có thể "thôi" chứ?
Ta càng thêm cuống, vội vàng bước tới, nắm lấy ống tay áo chàng, không ngừng giải thích.
Ta kể rằng hôm qua quả thật có về phía viện của họ một lúc, chẳng mấy chốc đã quay vào phòng.
Ta ta có chút buồn lòng, rất nhanh đã tự mình an ủi.
Ta tự nhủ, hoàng tử ba thê bốn thiếp, cũng là lẽ thường .
Bạn thấy sao?