35
Thật ra đối tốt với Giang Cẩn Xuyên là vì hổ thẹn.
Năm đó công việc của ba ấy là do ba tôi giới thiệu, ba ấy mới chưa đến một tháng thì xảy ra chuyện.
Lúc ấy ba tôi là người lái xe, vốn dĩ ba của Giang Cẩn Xuyên không nên ở trên xe, là ba tôi phải đi đón một khách hàng của nhà họ Tịch, ba ấy sợ ba tôi hư chuyện, không yên tâm để một mình ba tôi đi đón, nên đã đi theo.
36
Giáo sư Chu thấy tôi mang theo Tịch Hy Thần cùng xuất hiện, cho dù đã biết trước, khi ông ấy thật sự thấy Tịch Hy Thần, vẫn có chút không tin.
Không ngờ lần trước gặp mặt vẫn là nhà đầu tư, lần này thì trở thành vãn bối.
Xấu hổ : “Tôi đứa nhỏ Triều Hỉ này sao lại không thích tới Dữ An nhà tôi, thì ra quan hệ của Triều Hỉ và sếp Tịch lại tốt như .”
Chu Dữ An nghe vội vàng xe vào, “Ba lời này, con cũng không thích tới Khương Triều Hỉ, chưa.”
Cô Chu lập tức quát lớn, “Con câm miệng cho mẹ!”
Sợ Tịch Hy Thần tức giận, bà ấy vội vàng giải thích, “Sếp Tịch có thể cùng Triều Hỉ tới nhà chúng tôi ăn cơm, là nể mặt chúng tôi, chúng tôi thật vinh hạnh.”
Tịch Hy Thần xóa bỏ sự lạnh lùng lúc trước, , “Là tôi phải cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho Mạt Mạt mấy năm nay.”
Cô Chu nghe sắc mặt có chút rối rắm, không gì.
Sau lại nghe thấy bà ấy nhịn không nhỏ giọng , “Đứa nhỏ Triều Hỉ này, thông minh ngoan ngoãn lại có nghĩa khí, tôi chăm sóc như con dâu của mình , hiện tại đã bị người khác đoạt đi rồi, haizz.”
Tôi có chút cảm , một nhà giáo sư Chu đối với tôi thật tốt.
37
“Xem ra rời xa mấy năm nay, em sống rất hạnh phúc. Từ đầu tới cuối chỉ có một mình rối rắm và đau khổ.”
Sau khi rời khỏi nhà giáo sư Chu, mới vừa lên xe, Tịch Hy Thần liền rũ mắt, giọng điệu bi thương.
Tôi biết là đang giả vờ, không thể nổi cái biểu này của , nghe tôi nắm lấy tay , “Sau này em sẽ bên cạnh .”
Anh đột nhiên ôm tôi vào trong lòng ngực, “Lần này là thật phải không?”
“Thật sự.”
“Anh không tin, cái đồ lừa gạt như em, ở chỗ , không còn chữ tín nào.”
“Vậy muốn thế nào?”
Anh buông tôi ra, ánh mắt sáng lên, “Chúng ta kết hôn đi.”
Tôi bất đắc dĩ, “Anh cũng chỉ biết có mấy lời này thôi sao?”
“Vậy em gả cho ?”
“......”
“Có thể hay không?”
“Không phải, trai, còn chưa cầu hôn, muốn tay không bắt cướp sao?”
Tôi vừa dứt lời, chỗ ngón áp út đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, giơ tay lên thì thấy, không biết khi nào Tịch Hy Thần đã đeo nhẫn cho tôi.
Đây là chiếc nhẫn trước kia.
Tôi ngạc nhiên.
Ánh mắt sâu thẳm, “Chiếc nhẫn này, vẫn luôn thuộc về em.”
Tôi ngơ ngẩn.
Sau một lúc lâu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, trong lòng có chút chua xót.
Sự kiên nhẫn và dịu dàng trên người , vẫn luôn giữ lại vì tôi.
Tôi thiếu chút nữa lại đánh mất ngôi sao thuộc về mình.
Năm thứ năm sau khi xa cách, chúng ta vẫn có thể tìm lại nhau.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Bạn thấy sao?