Là Ngôi Sao Là [...] – Chương 33

33

Sau đó tôi công tác chuẩn bị tâm lý, đi theo Tịch Hy Thần về nhà.

 

Xa cách 5 năm, gặp lại ba mẹ Tịch Hy Thần.

 

Bọn họ đã già đi rất nhiều, thoạt cũng hiền từ rất nhiều,

 

Quả nhiên đúng như lời của Tịch Hy Thần, bọn họ không phản đối.

 

Theo như lời của mẹ Tịch, hiện tại tất cả công ty đều do Tịch Hy Thần quản lý, đã là trụ cột, bọn họ cũng quản không .

 

Ba Tịch còn , năm đó ba tôi xảy ra chuyện, chủ yếu là do ông ấy liên lụy, hiện tại nửa đời sau thay ông ấy chăm sóc con cũng là nên .

 

34

Tiền thưởng của cuộc thi tới rồi, tôi gom đủ mười vạn, đã hẹn Giang Cẩn Xuyên gặp mặt trong nhà.

 

Rất lâu rồi tôi chưa trở về, Tịch Hy Thần rất để ý chuyện tôi và Giang Cẩn Xuyên ở chung với nhau, nhất quyết phải để tôi sống chung ở với ấy, tuy rằng tôi đã với tôi và ấy chỉ là bè , lại không tin.

 

Tôi nghi ngờ đây là cái cớ của .

 

Tôi mới ra cửa thang máy, thấy hai người quen đang xô đẩy trước cửa nhà tôi.

 

Vẫn là Nam Tinh, lần này người đàn ông lại là Giang Cẩn Xuyên.

 

Tôi kinh hãi.

 

Lảo đảo lùi hai bước về phía sau, quấy rầy bọn họ.

 

Giang Cẩn Xuyên thấy tôi, vô thức buông tay ra, chọc Nam Tinh rất không vui, “Quả nhiên thích ấy?”

 

Giang Cẩn Xuyên phản bác, “Tôi không có.”

 

Nói xong rồi lại tôi, “Mạt Mạt……”

 

Rốt cuộc tôi cũng tìm lại giọng bị mất đi, sắc mặt hận sắt không thành thép mà Giang Cẩn Xuyên, “Tôi đã sẽ thay nghĩ cách, sao có thể đắm mình trụy lạc như , bán thân cho người phụ nữ này? Cô ấy chính là tra nữ!”

 

“Cô ấy không phải người như nghĩ……”

 

Giang Cẩn Xuyên còn chưa giải thích xong, Nam Tinh nhịn không chen miệng vào, “Tôi là tra nữ?”

 

“Cô thử hỏi rốt cuộc là ai vứt bỏ ai?”

 

Giang Cẩn Xuyên cúi đầu, “Mạt Mạt, ấy là cũ của tôi.”

 

Tôi, “......”

 

Tôi nhớ ra rồi, hình như Giang Cẩn Xuyên đã từng có , ấy lại cảm thấy mình không xứng, liền vứt bỏ người ta.

 

Cuối cùng tôi đưa tiền cho ấy rồi rời đi.

 

Tịch Hy Thần chờ tôi dưới lầu.

 

Nhìn thấy tôi xuống dưới, cau mày, vẻ mặt không vui, “Sao em lại đối tốt với ta như ?”

 

“Con người em chẳng có bè gì, ấy là người duy nhất chơi với em từ nhỏ. Sau khi ba em và ba ấy qua đời, ấy và Giang Tĩnh là người thân thiết với em nhất.”

 

“Người thân thiết nhất của em, phải là .”

 

Anh nhịn không mà ngắt lời, bóp eo tôi mà nhắc nhở, ánh mắt có chút ai oán.

 

Tôi bật , “Được , là người thân thiết nhất. Hiện tại có thể đi chưa? Giáo sư Chu và Chu đã chờ lâu rồi.”

 

Nghe lúc mới vừa lòng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...