Là Ngôi Sao Là [...] – Chương 30

30

“Mạt Mạt……”

 

Cái tên quen thuộc, hương vị quen thuộc, đã lâu không gặp từ trong miệng Tịch Hy Thần ra, kéo suy nghĩ đi xa của tôi trở về.

 

Cơ thể tôi ngẩn ra, , mà đôi mắt u ám của đang tôi, “Là em sao?”

 

 m thanh mang theo vài phần cẩn thận và cảm giác tan vỡ, tim tôi đột nhiên bị bóp chặt đến đau đớn.

 

Sau một lúc im lặng, tôi rõ mắt, ừ một tiếng.

 

Nhưng tôi không ngờ đến, nghênh đón tôi phía sau là hơi thở mãnh liệt như gió lớn trên cánh đồng bát ngát.

 

Nụ hôn che lấp trời đất rơi xuống, đầu óc tôi ong ong tê dại.

 

Lần đầu tiên tôi hiểu rõ về Tịch Hy Thần của 5 năm sau.

 

Xa cách 5 năm, không còn là thiếu niên ngây ngô năm đó.

 

Thiếu niên tốt bụng bị tôi tôi vứt bỏ, hiện tại đã học cách nguy trang, lợi dụng chút áy náy này của tôi để tới trả thù.

 

31

Xong việc, tôi và nằm trên giường, tôi ngơ ngác trần nhà, hỏi nhớ lại khi nào.

 

Anh không thẳng, thần sắc có chút đơn, “Khi tỉnh lại vào 5 năm trước, nhận ra mình bị mất một đoạn ký ức, cảm thấy rất kỳ lạ, mọi người đều quên chính là em mình, bởi vì ấy đã chết trong một chuyến máy bay xảy ra sự số, không thể chấp nhận. Đến cũng không tin, nếu em thật sự là em , sao ba mẹ lại muốn vứt hết tất cả đồ vật liên quan tới em, thậm chí đến một bức hình cũng không giữ lại cho ? Chuyện liên quan đến em, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, điều này thật sự là quá kỳ lạ.”

 

Tịch Hy Thần thì thầm, tôi nghe thấy thì trong lòng càng nặng nề:

 

“Thật xin lỗi……”

 

Anh đột nhiên ôm lấy tôi, “Nói xin lỗi cái gì, không có trách em.”

 

“Anh không trách em năm nó vứt bỏ mà rời đi sao?”

 

“Anh có thể hiểu lý do em xa cách .”

 

Tôi đang cảm , dừng lại một chút, đột nhiên véo mặt tôi, “Nhưng mà không chấp nhận .”

 

“......”

 

32

“Chúng ta kết hôn đi.”

 

Đang nằm trên giường ôn chuyện, tôi đều nghe nghe Tịch Hy Thần tới sắp ngủ mất rồi, cuối cùng Tịch Hy Thần lại những lời này.

 

Tôi phút chốc tỉnh táo lại.

 

Nhưng rồi lại im lặng.

 

Anh dừng lại, cảm nhận tôi không thích hợp, giọng ảm đạm xuống, “Em không muốn sao?”

 

Tôi lại im lặng vài giây, thiếu kiên nhẫn, buông tôi ra rồi ngồi dậy, đôi mắt đen nhanh chằm chằm tôi, “Tại sao, chúng ta đã ngủ chung rồi, em còn không muốn?”

 

“...... Cái này không tính là ngủ chung, chỉ là nằm cùng một chiếc giường.”

 

Anh xếp bằng hai chân trên giường, biểu rất nghiêm túc.

 

Tôi thở dài một hơi, “Ba mẹ cũng không đồng ý.”

 

“Là kết hôn, cần bọn họ phải đồng ý?”

 

“...... Cho nên sẽ vì em, trở mặt với người trong nhà?”

 

“Đương nhiên không phải, cả hai bên đều muốn.”

 

Tôi lạnh lùng liếc một cái, vừa định ngây thơ.

 

Anh đột nhiên : “Thật ra nhiều năm như , ba mẹ đã nghĩ thông suốt rồi, năm đó biết em xảy ra chuyện, bọn họ rất đau khổ, sau này biết em không chết, bọn họ rất vui.”

 

“...... Thật sự?”

 

“Không tin thì ngày mai chúng ta về nhà lấy sổ hộ khẩu đi lãnh chứng, em xem bọn họ có đồng ý hay không?”

 

Tôi có chút do dự, cũng có hơi sợ hãi.

 

Do dự là vì tôi và Tịch Hy Thần đã 5 năm không gặp, chúng ta không hiểu biết lẫn nhau, chỉ dựa vào thời trẻ, thật sự có thể tiến đến hôn nhân sao?

 

Ngoài sợ ba mẹ Tịch Hy Thần phản đối ra, tôi vẫn sợ sau khi người khác biết tôi và Tịch Hy Thần ở bên nhau sẽ nảy ra tranh luận.

 

“Anh đã nghĩ tới hậu quả khi ở bên em chưa?”

 

Tôi bình tĩnh .

 

Anh hơi gật đầu, cực kỳ tập chung lại tôi, “Nghĩ rõ hơn em, Khương Triều Hỉ.’

 

Anh kêu tên mới của tôi, giọng rất lạnh, chứa đựng hương vị riêng biệt của .

 

Dường như tim bị thứ gì đó hung hăng đánh vào một cái, không bình tĩnh .

 

Lúc này, tôi muốn tin tưởng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...