29
Lúc lên xe, trạng thái tinh thần của Tịch Hy Thần vẫn còn có thể giao tiếp , sau khi tới dưới lầu nhà , lại say đến thần trí không tỉnh táo.
Tôi không biết rượu uống có tác dụng quá chậm hay là đang cố ý.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, Tịch Hy Thần là một người lạnh lùng và nghiêm túc, sẽ không ra loại chuyện này.
Tôi xiêu xiêu vẹo vẹo đi đường, cũng không biết có bình an vào nhà hay không, nhất thời nhịn không đi xuống đỡ :
“Tôi đưa về nhà.”
Dù sao cũng là hai vạn, phục vụ như thế nào cũng không vấn đề gì.
Khóa cửa nhà là khóa mật mã, tôi hỏi rất nhiều lần, đều không trả lời, cuối cùng không còn cách nào khác, tôi cũng chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với để thử giải mật mã.
Không ngờ chỉ một lần là thành công……
1206 là con số thích nhất, trước kia từng với tôi, tuy tôi không biết vì sao lại thích.
Tôi muốn đỡ Tịch Hy Thần lên sô pha, trong lúc say dường như có ý thức , lắc lư đi vào phòng ngủ.
Tôi không yên tâm, sợ đụng vào vật gì bén nhọn, chỉ có thể đỡ đi vào.
Tôi đặt lên trên giường, đang chuẩn bị đi, đột nhiên lẩm bẩm khát, cau mày, sau khi say yếu ớt giống như đứa trẻ .
Tôi chần chờ một lúc, đi ra ngoài tìm nước cho .
Miễn cưỡng đút uống mấy ngụm nước, thấy vẫn cứ nhíu mi, sắc mặt vừa rối rắm vừa thống khổ, không biết là mơ thấy cái gì.
Vẫn luôn đừng đi……
Tim tôi bị nghẹn lại một cách khó hiểu, không nhịn , khi phản ứng lại, tay đã đặt lên mặt , thay vuốt thẳng nhíu mày giữa trán.
Không biết cảm giác mất trí nhớ như thế nào, tự nhiên mất đi một đoạn trong trí nhớ, nghĩ không ra, người xung quanh lại không cho chính mình biết chắc là rất khó chịu.
Tôi có chút áy náy, trong lòng cũng biết cứ tiếp tục như thì không .
Tôi hít một hơi sâu, đang chuẩn bị rời đi, lại không ngờ người vốn đang say lại đột nhiên kéo tôi xuống, xoay người đè tôi trên giường: “Vừa rồi là có ý gì?”
Lòng tôi đột nhiên hoảng hốt, “Anh không say?”
“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi.”
“...... Lau mồ hôi giúp .”
“......”
Con ngươi sâu thẳm của chằm chằm tôi, “Vậy sao?”
Tôi có hơi chột dạ, đang chần chờ, không ngờ lại đột nhiên cúi đầu xuống cắn lên cổ tôi một cái.
Rất nhẹ, không đau, thậm chí còn có chút ngứa.
Tôi cứng đờ: “...... Anh gì ?”
“Gãi ngứa cho .”
“......”
Thấy tôi vẫn không chuyện, lại mở miệng lần nữa, “Sao lại biết mật khẩu nhà tôi?”
Tôi cảm thấy nên giả ngu đến cuối cùng, “...... Tôi đoán.”
Ánh mắt mơ hồ không dám thẳng vào mắt , lúc quay đầu lại, đột nhiên thấy bức hình chụp chung của tôi và trên bàn sách.
Tôi cứng đờ, trong phút chốc đó, bất giác nhận ra cái gì đó, tôi vừa định chất vấn , sau đó một nụ hôn chứa đầy mọi loại cảm ào đến, tôi ngơ luôn rồi.
Đèn trong phòng còn chưa mở, chỉ có một ngọn đèn tối trên tủ giường, ánh đèn rọi đến một bên má của , ánh sáng chia mặt thành một nửa sáng nửa tối, tôi nhớ đến buổi chiều của 5 năm trước.
Tôi ở trong phòng , dạy bù cho tôi, hai người không biết ai không đứng vững trước.
Anh cũng từng đè tôi lên giường như , hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào một góc trong phòng, tạo nên một bầu không khí không thể miêu tả . Mắt thâm sâu, chứa thủy triều, cuối cùng một nụ hôn dịu dàng đầy kiềm chế rơi trên môi tôi.
Hoàn toàn không giống lần này.
Đây là một nụ hôn tràn đầy sự trừng .
Bạn thấy sao?