21
“Mạt Mạt, thức dậy chưa?”
Giang Cẩn Xuyên đột nhiên trở về từ bên ngoài, còn gọi tên ban đầu của tôi, tôi chột dạ liếc Tịch Hy Thần một cái.
Anh cũng đang tôi, “Bạn trai ?”
Tôi muốn không phải, mà phủ nhận, rất vô nghĩa, không phải người thân cũng không phải trai thì ai lại sống chung với nhau?
Lúc nãy căn bản không đóng cửa phòng, nghe tiếng bước chân dần dần tới gần của Giang Cẩn Xuyên, đầu óc tôi giật một cái, thế mà lại ra hành vị nhét Tịch Hy Thần vào tủ quần áo.
Anh đột nhiên không kịp đề phòng bị tôi đẩy mạnh vào tủ quần áo, chật vật mà cuộn tròn thân thể lại, sắc mặt lạnh đến dọa người, “Có ý gì?”
“Xin lỗi, có thể đừng lên tiếng không?” Giang Cẩn Xuyên quen Tịch Hy Thần.
Anh cau mày.
Tôi không rảnh lo nhiều chuyện, khi Giang Cẩn Xuyên đang đi tới cửa, đột ngột đóng cửa quần áo lại.
“Cô đang gì ?”
“Không có, tôi đang thu dọn quần áo, Sao lại đột nhiên trở về?”
Anh ấy đứng ở cửa, không có đi vào.
Nghe liền tuột cảm , “Tôi muốn bán thận, cảm thấy không?”
Tôi khiếp sợ, sao ấy lại có cái suy nghĩ thái quá như .
“Là Tiểu Tĩnh……”
“Không phải, em ấy rất tốt, chỉ là hiện tại thiếu tiền để phẫu thuật, bác sĩ , lần này nếu phẫu thuật thuận lợi, em ấy có thể khỏe lại. Chỉ là bác sĩ chỉ cho tôi thời gian một tháng……”
Nghe tâm trạng tôi cũng có chút nặng nề.
22
Sau hai năm tôi rời khỏi nhà họ Tịch, mới gặp lại Giang Cẩn Xuyên.
Giang Cẩn Xuyên và tôi là thanh mai trúc mã, là ba tôi giới thiệu cho ba ấy đến nhà họ Tịch việc.
Nhưng không ngờ kẻ thù nhà họ Tịch vì muốn chết ba Tịch, tay chân ở trên xe, ngày đó, chỉ có ba tôi và ba của Giang Cẩn Xuyên ở trên xe.
Tuy rằng kẻ thù đã bị đưa vào ngục giam, nhà họ Tịch cũng bồi thường không ít tiền.
Nhưng bệnh này của Giang Tĩnh là đốt tiền, giống như cái không đáy .
Đến cả 100 vạn mà mẹ Tịch cho tôi cũng đắp vào.
“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Còn thiếu 10 vạn.”
10 vạn, thật ra so với số tiền bỏ ra lúc trước, không tính là nhiều.
Bệnh này, trị tới bây giờ chỉ còn cần thêm 10 vạn là có thể giải quyết hoàn toàn.
Nhưng mấy năm nay, Giang Cẩn Xuyên đã sớm dùng hết tiền tích góp , trên người không còn một đồng nào.
“Anh đừng vội, tôi nghĩ cách giúp .”
“Không cần không cần, tự tôi nghĩ cách, mấy năm nay cung cấp chỗ ở cho hai em tôi là tôi rất biết ơn rồi, còn nữa, 100 vạn kia của tôi còn chưa có trả lại nữa.”
“Anh nghĩ cách? Anh có cách sao?”
Giang Cẩn Xuyên nghẹn lại.
Anh ấy quả thật không có cách gì, hiện tại người thân và bè đều xa cách với ấy, không còn ai để vay tiền.
Bạn thấy sao?