Là Ngôi Sao Là [...] – Chương 1

1

 

Tôi không ngờ sẽ gặp lại Tịch Hy Thần.

Thế nên ngay sau khi cửa sổ xe kéo xuống, khi tôi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của Tịch Hy Thần, câu “Là ngài gọi tôi lái thay phải không” mà tôi từng vô số lần lại nghẹn ở cổ họng.

 

Anh thờ ơ tôi, “Sao còn chưa lên xe?”

 

Tim tôi không khống chế mà quặn đau.

 

Nghe 5 năm trước cùng ngày tôi rời đi, xảy ra tai nạn giao thông, mất trí nhớ, quên mất rất nhiều chuyện.

 

2

Nhớ tới lời đã đồng ý với mẹ nuôi, tôi nhanh chóng thu lại cảm , lên xe.

 

“Tiên sinh muốn đi đâu?”

 

Tôi tỏ vẻ không thân, dò hỏi .

 

Con ngươi sâu thẳm của về phía tôi, thật lâu không có phản ứng.

 

Anh đã uống rượu nên tinh thần không tốt.

 

Lúc tôi đang nghi ngờ có phải say đến mơ hồ rồi không thì mở miệng: “Biệt thự Cẩm Lâm.”

 

 m thanh đơn, mang theo một ý vị khó hiểu.

 

Tôi khó hiểu, một cái.

 

Nhưng sau khi địa chỉ cho tôi, đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

5 năm không gặp, đã thay đổi rất nhiều. Năm tháng đã mài mòn đi sự trẻ con của thiếu niên chỉ còn lại sự trưởng thành và kiềm chế.

 

3

Khi tôi 15 tuổi thì nhà họ Tịch nhận nuôi. 

 

Mẹ tôi mất sớm, ba tôi là tài xế của nhà họ Tịch, bởi vì kẻ thù của nhà họ Tịch mà ba tôi chết một cách vô tội.

 

Vì để bù đắp, nhà họ Tịch đưa tôi về nhà.

 

Khi đó Tịch Hy Thần đã 17 tuổi.

 

Thật ra đó không phải là lần đầu tiên tôi gặp Tịch Hy Thần.

 

Lần đầu tiên tôi gặp Tịch Hy Thần là khi tôi 10 tuổi.

 

Ba tôi đưa đón Tịch Hy Thần đi học, sự đồng ý của Tịch Hy Thần nên thỉnh thoảng có thuận đường đưa đón tôi luôn.

 

Tôi ở trên xe từng có tiếp với vài lần.

 

Tính lạnh lùng, không thích chuyện, mỗi lần khi tôi lên xe, thấy trán tôi đầy mồ hôi, sẽ lễ phép hỏi tôi có cần nước hay thứ khác hay không.

 

Như một người trai luôn chu đáo.

 

Nhưng khi xa cách mấy năm, gặp mặt lại, tôi thật sự trở thành em , có vẻ rất phản kháng, ở trong nhà luôn tránh né tôi, không chuyện với tôi.

 

Khi mẹ Tịch chuyển tôi đến trường đang học, thậm chí còn cảnh cáo tôi không ra quan hệ của tôi và tại trường.

 

Tôi vốn tưởng rằng chán ghét tôi, có một lần, tôi bị người khác ức hiếp trong trường học, sau khi biết lại rất tức giận, đứng ra bảo vệ tôi trước mặt mọi người.

 

Mọi người đều kinh ngạc, hỏi và tôi có quan hệ gì.

 

Anh tôi im lặng một lúc lâu, lần đầu tiên thừa nhận tôi là em .

 

Từ đó về sau, trong trường không có ai dám ức hiếp tôi.

 

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, tôi là em mà Tịch Hy Thần thương nhất.

 

Mà Tịch Hy Thần giống như thay đổi thành một người khác , không còn lạnh nhạt với tôi, ngược lại đối với tôi càng tốt.

 

Dạy bù cho tôi, đưa đồ ăn cho tôi, cùng tôi đi học và tan học.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...