Là Lỗi Của Tôi [...] – Chương 5

5

 

Lão Lâm bước ra từ phòng tắm.

 

Khi thấy tôi, ấy sững lại trong giây lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

 

Tôi không một lời, chỉ ấy. Một chiếc áo choàng tắm màu xanh đậm phủ dài đến bắp chân, lông chân vẫn còn ướt, dính thành từng mảng trên da.

 

Hóa ra khi đối diện với người mới, ta vẫn mặc áo choàng tắm.

 

Đúng , tuy đi lại không mặc gì trong phòng khách thì tiện lợi, không lãng mạn, còn với người mới, luôn phải giữ một chút bí ẩn.

 

Anh ấy bước tới trước mặt tôi, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, mở miệng định gì đó.

 

Nhưng ngập ngừng vài lần, cuối cùng ấy không muốn vỡ vẻ cao quý mà mình đã giữ gìn bao năm, nên quay đầu sang chỗ khác.

 

phía sau thấy cảnh này, bước lên một bước, thay Lão Lâm mở lời, không chút sợ hãi.

 

“Chị.”

 

Tôi hơi sững sờ.

 

Chị?

 

Trong công việc, tôi luôn vui vẻ tiếp nhận mọi lời gọi là “chị”.

 

Nhưng trong hoàn cảnh này, với một mà tôi lần đầu gặp trong cảnh “bắt gian” lại gọi tôi là “chị”, điều đó chẳng khác nào một sự thách thức.

 

Tôi ta với khuôn mặt vô cảm, không một lời, cũng không biểu lộ cảm .

 

Cho đến khi ánh mắt của tôi khiến ta lúng túng, không biết phải đặt tay ở đâu, tôi mới dừng lại.

 

Sử dụng khí thế để áp đảo đối phương và nhanh chóng giành chiến thắng trong cuộc đàm phán là kỹ năng mà tôi thường sử dụng.

 

không chịu thua, siết chặt nắm tay và rời khỏi căn phòng đầy áp lực, quay lưng đi vào bếp.

 

Chẳng bao lâu sau, ta quay lại với một khay trái cây, cầm lấy một quả lê đã rửa sạch và đưa tới trước mặt tôi.

 

“Chị, ăn lê không?” Giọng ta nhẹ nhàng, còn tôi đầy ẩn ý.

 

Thêm một câu “lê” (trong tiếng Trung, “lê” đồng âm với từ “chia tay”), cũng khá dũng cảm đấy.

 

Tôi giả vờ như không nghe thấy.

 

Tôi không có hứng thú chơi trò đấu trí với một trẻ, và đó cũng không phải là kế hoạch của tôi.

 

Kế hoạch của tôi là nhắm vào Lão Lâm.

 

Đã mười phút trôi qua, Lão Lâm vẫn chưa một lời nào.

 

Chỉ có diễn một màn độc thoại, với cả hồi một và hồi hai.

 

Lão Lâm thấy tôi mãi không lên tiếng, đành phải mạnh dạn bước ra giải thích.

 

“Chung Tử Du có chút vấn đề trong công việc, họp xong ấy muốn hướng dẫn một chút.”

 

Vừa mở miệng đã biết là người đã quen tìm lý do.

 

Lý do vụng về thế này mà cũng sao?

 

Đối diện với câu trả lời của Lão Lâm, tôi thu lại dáng vẻ cao ngạo, không phản bác, chỉ cúi đầu.

 

Tôi không đến đây để bắt gian, cũng không phải để chất vấn.

 

, tôi chỉ một câu: “Tốt lắm.”

 

Lão Lâm ngây người.

 

Sau đó tôi lặp lại: “Tốt lắm.”

 

Lão Lâm, người chồng nhiều năm của tôi, hiểu rõ tôi.

 

Anh ấy biết tôi luôn có lý có , nên lúc này, đầu óc hẳn đã rối loạn.

 

“Có người với em rằng họ thấy kéo kéo một trẻ, em không tin. Em còn với họ rằng, Lão Lâm và em, rất tốt.”

 

“Vậy mà bây giờ, lại…”

 

Lão Lâm sững sờ, không ngờ tôi lại khóc. Một người phụ nữ mạnh mẽ như tôi lại vì ấy mà khóc.

 

Tư thế thẳng lưng của ấy ngay lập tức trở nên mềm nhũn, bước tới bên tôi và bắt đầu an ủi.

 

“Vợ à, có chuyện gì thì chúng ta về nhà không?”

 

Hai từ “vợ à” từ miệng Lão Lâm khiến bên cạnh cảm thấy không thoải mái, biểu cảm của ta thay đổi đôi chút.

 

Đúng, đó chính là kế hoạch của tôi.

 

Lão Lâm, một người đàn ông điển hình của xã hội phụ hệ, luôn bảo vệ những người phụ nữ yếu thế hơn mình, lại chỉ trích những người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập.

 

Hành của tôi lúc này là cố đánh vào điểm yếu của ấy.

 

không hiểu vì sao tôi lại thay đổi thái độ nhanh như , nên lại cố gắng kích tôi lần nữa.

 

“Chị, chị đừng giận, tất cả là lỗi của em…”

 

Nước mắt lưng tròng, giọng ta nghẹn lại, rồi liếc Lão Lâm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...