Là Lỗi Của Tôi [...] – Chương 2

2

 

Lão Lâm xuất thân từ giới truyền thông truyền thống, đi đâu cũng mọi người tôn trọng gọi là “thầy”. 

 

Khi ấy giữ vẻ mặt nghiêm túc, người khác liền xun xoe nịnh nọt. Các trong giới truyền thông, quan hệ công chúng đều bao quanh .

 

Nhưng chưa bao giờ có bất kỳ tin đồn nào về . Theo lời ấy, “Càng thành công, đàn ông càng phải biết giữ mình.”

 

Tôi không đồng ý với câu đó vì nó không có logic.

 

Tôi chỉ nghe đàn ông những câu kiểu: “Khi tôi giàu có, tôi sẽ đi từ Thái Lan đến Hà Lan, để cả lục địa Á-Âu phải ghi nhớ dấu chân tôi .”

 

Chẳng liên quan gì đến “giữ mình” cả.

 

Tôi chạm nhẹ lên má Lão Lâm, gọi nhỏ: “Lão Lâm”, không có phản hồi.

 

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã giúp ấy điều chỉnh gối và kéo chăn đắp kỹ hơn.

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy mình như đang nằm cạnh một chiếc tàu hơi nước cũ kỹ, cứ hai giây lại kéo còi một lần.

 

Tôi khoác áo xuống giường, cầm lấy chiếc điện thoại của Lão Lâm đang sạc.

 

Là một luật sư đối tác cao cấp tại một công ty luật, tôi đã gặp vô số trường hợp đàn ông ngoại , và những thủ đoạn của họ tôi đều đã quen.

 

Việc tìm kiếm bí mật của một người qua điện thoại đối với tôi gần như không có khó khăn gì.

 

Tôi đặt điện thoại của ấy ở chế độ im lặng để tránh tiếng khi mở khóa. Sau khi nhập mật khẩu, màn hình sáng lên.

 

Tôi lặng lẽ bước vào phòng việc.

 

Tôi bỏ qua WeChat và tin nhắn, những thứ mất thời gian mà chưa chắc đã tìm bằng chứng.

 

Tôi trực tiếp vào phần Cài đặt.

 

Mở Quyền riêng tư, sau đó chọn Dịch vụ định vị, rồi Dịch vụ hệ thống, cuối cùng là Những địa điểm thường đến.

 

Ngay sau đó, một bản đồ xuất hiện trên màn hình.

 

Dưới bản đồ là một danh sách các địa điểm đã ghi lại.

 

Ngày nào, đi đâu, ở đó bao lâu, tất cả đều chiếc điện thoại này ghi lại một cách rõ ràng.

 

Tôi lướt qua, vừa hồi hộp vừa mong đợi.

 

Tay tôi run rẩy, tim đập nhanh hơn.

 

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt tôi dừng lại ở một tên địa điểm.

 

Khu đô thị quốc tế Châu Giang—một khu dân cư bên sông.

 

Theo như ghi chép, gần như mỗi ngày, Lão Lâm đều xuất hiện ở đó.

 

Ví dụ như tối nay, từ 19:00 đến 21:40, vị trí điện thoại của không thay đổi, luôn ở đó.

 

Nếu điện thoại không bị mất, thì chủ nhân của nó chắc chắn cũng ở đó.

 

Chúng tôi sống ở phía bắc thành phố, nơi việc lại ở phía đông, còn khu này nằm ở phía nam, bên bờ sông.

 

Đây hẳn là nơi mà chiếc quần lót của ấy đã bị ám mùi thuốc lá.

 

Tôi dùng một ứng dụng mua bán nhà để tra cứu, hóa ra đây là một khu căn hộ mới, giá nhà thuộc hàng cao nhất trong khu vực.

 

Căn hộ có tầm ra sông, cửa sổ lớn kéo dài từ trần đến sàn.

 

Xung quanh không có tòa nhà văn phòng nào, chỉ có một trung tâm thương mại đang xây, và gần như không có nhà hàng tốt nào.

 

Người mà ấy gặp tối nay, cũng không sống ở đây.

 

Sau khi có thông tin quan trọng, tôi mở WeChat.

 

Lão Lâm luôn tự cao, việc xóa tin nhắn để che giấu là điều ấy sẽ không .

 

Vì thế, toàn bộ cuộc trò chuyện giữa họ hiện ra trước mắt tôi.

 

Có thể trên đời này thực sự tồn tại một loại “đọc nhanh lượng tử”, đặc biệt là khi phụ nữ xem điện thoại của chồng.

 

Tôi nhanh chóng lướt qua những câu “bé cưng, này, nhớ em, em nhất”, và nhanh chóng đến phần quan trọng trong các tin nhắn của tháng vừa qua.

 

Trong đoạn hội thoại kéo dài 10 phút ấy, tôi là chủ đề chính.

 

Xem xong, tôi chụp lại từng màn hình hiển thị trên điện thoại của Lão Lâm.

 

Sau đó tôi tắt điện thoại, tắt chế độ im lặng, nhẹ nhàng quay trở lại giường và đặt lại điện thoại vào chỗ cũ.

 

Nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, tôi cảm thấy một chút bàng hoàng.

 

Lão Lâm…

 

Anh có biết mình đang gì không?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...