Là Lỗi Của Tôi [...] – Chương 11

11

 

Sau vài năm lăn lộn trong xã hội, người ta càng ngày càng tôn trọng những lời khuyên dựa trên kinh nghiệm, càng ngày càng tin vào trực giác của người lớn tuổi.

 

Mấy ngày nay, câu của bố mẹ “Đừng ép quá” cứ vang vọng trong đầu tôi.

 

Giờ tôi dừng lại, thì mọi chuyện vẫn còn kịp.

 

Nhưng ra tay là một quyết định quan trọng, mà dừng tay cũng là một quyết định lớn.

 

Trước khi đưa ra quyết định này, tôi cần thu thập tất cả dữ liệu và phân tích, so sánh.

 

, tôi lấy thiết bị nghe lén mà tôi đã giấu trong xe của Lão Lâm ra.

 

Lão Lâm, tên khốn này, chỉ trong vòng nửa tháng, đã có ba lần quan hệ với Chung Tử Du ngay trên chiếc xe mà chúng tôi thường chở bố mẹ đi.

 

Lúc đó, tôi suýt nữa đã lao ra khỏi nhà, vứt bỏ mọi thứ khác, lấy chiếc xe này trước đã.

 

Đúng là khốn nạn thật!

 

Tôi tháo tai nghe ra, hít thở sâu rất lâu mới tạm bình tĩnh lại.

 

Nghe ngắt quãng mấy tiếng đồng hồ đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Lão Lâm và Chung Tử Du, tôi đã quyết định từ bỏ việc dừng lại.

 

Họ không xứng đáng!

 

“Anh có định ly hôn với chị ấy không, thầy Lâm?”

 

“Chuyện này chưa thể quyết định ngay .”

 

“Vậy thì em không sinh con cho thầy đâu!”

 

“Haha, chỉ cần một chút, em sẽ sinh thôi mà.”

 

“Thầy hư quá!”

 

Rồi là một loạt những âm thanh đáng ghét.

 

“Chị ấy là luật sư, nếu ly hôn, liệu thầy có trắng tay không? Em nghe luật sư có thể khiến người kia ra đi mà không có gì.”

 

“Cô ta á? Bao nhiêu năm nay, chỉ có cái danh đối tác thôi, thu nhập còn chưa bằng một nửa của . Chẳng có vụ án lớn nào cả, sao ta khiến trắng tay ?”

 

“Nhưng thầy cũng phải cẩn thận đấy, em thấy ấy cũng đáng gờm lắm.”

 

“Em còn không tin à? Anh đã sắp xếp mọi thứ từ lâu rồi.”

 

“Em tất nhiên là tin rồi. Anh là thành trì vững chắc nhất của em mà.”

 

“Ừm, nếu ta đòi ly hôn, có rất nhiều cách khiến một người phụ nữ thân bại danh liệt, có khó gì đâu?”

 

“Ý thầy là gì ?”

 

“Cục thương mại, nam nữ lẫn lộn, không hiểu à?”

 

“Ôi trời, ta bẩn thỉu thế sao?”

 

“Không bẩn, cũng có thể đổ bẩn lên…”

 

Tôi đã lưu đoạn ghi âm vào ổ cứng.

 

Giờ phút này, tôi không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc chiến, đập tan hai kẻ này.

 

Buổi chiều, trợ lý của tôi đã thẻ hội viên của câu lạc bộ bơi lội và mang đến cho Chung Tử Du, dối rằng đó là “thẻ trải nghiệm một tháng của cư dân khu chung cư.”

 

Sau đó, vào các ngày thứ Hai, thứ Tư, và thứ Sáu, khi Triệu Tuấn Hào đi bơi, tôi tìm cớ giữ Lão Lâm ở nhà, hoặc sắp xếp cho ta đi nhậu.

 

Một tuần trôi qua, không có tiến triển gì.

 

Cuối cùng, đến tuần thứ hai, tôi bắt đầu thấy dấu hiệu.

 

Tối thứ Tư, trên trang cá nhân của “cậu ấm” giàu có xuất hiện một bức ảnh chụp một mặc bikini.

 

Không lộ mặt, chỉ thấy nửa thân trên đang ngâm mình trong bể bơi, mặc một bộ bikini dệt kim màu trắng, cánh tay mảnh mai vịn vào thành bể, trông yếu đuối mong manh.

 

Nhưng mái tóc dài màu hồng nhạt quen thuộc buông xuống vai khiến tôi chắc chắn rằng đó chính là Chung Tử Du.

 

Tối thứ Sáu, Lão Lâm ở nhà, khá rảnh rỗi, chủ dọn dẹp lại kệ sách.

 

Có vẻ hôm nay chẳng ai quấy rầy ta.

 

Tôi mở màn hình giám sát kết nối với điện thoại, thấy qua cửa sổ lớn là cảnh Chung Tử Du và cậu ấm nhà giàu đang ôm ấp nhau.

 

Rèm chưa kéo, cả hai đã bắt đầu “hành ” nồng nhiệt.

 

Lúc này, gương mặt của Chung Tử Du biểu cảm quyến rũ hơn nhiều so với những lần trước.

 

Cái cách ta ngả đầu ra sau, tay bấu víu lung tung là điều mà tôi chưa từng thấy khi ta ở bên Lão Lâm.

 

Tôi liếc vào phòng việc, thấy Lão Lâm vẫn đang bận rộn, vừa đặt cuốn sách “Cách sống” của Inamori Kazuo lên kệ.

 

Tôi nhớ có một câu trong đó: “Nhân quả báo ứng, cần thời gian.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...