Là Lỗi Của Tôi [...] – Chương 10

10

 

Có vẻ ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Chỉ có điều, sao lại không biết chuẩn bị một cái máy ghi âm chứ?

 

Giống như cái mà tôi đang để trong túi, với thời lượng pin năm tiếng, thật yên tâm.

 

Tôi nhẹ, “Tôi chưa từng như .”

 

Chung Tử Du sững lại, tôi liền nắm lấy thế chủ .

 

“Lão Lâm bảo em sinh con à?”

 

“Đúng !”

 

“Thế em nghĩ sao?”

 

“Em… em còn trẻ, sao có thể dễ dàng sinh con chứ?!”

 

“Dễ dàng”—từ này.

 

Tôi hiểu rồi.

 

“Với tôi thì, hiểu Lão Lâm không phải là ấy để em vất vả mà không có gì đâu.”

 

Vừa bắt đầu, Chung Tử Du đã hỏi tôi liệu có phải tôi cầu ta sinh con hay không. Mục đích thực sự của ta chẳng qua chỉ là muốn thương lượng về giá cả.

 

Tôi đưa ra cầu, thì tôi phải trả giá.

 

Nhưng tôi chưa hề cầu.

 

Bây giờ, khi quay lại chủ đề về giá cả, Chung Tử Du tất nhiên sẵn sàng tiếp tục câu chuyện.

 

“Anh ấy chỉ cần em sinh, sẽ cho em 300 nghìn.”

 

“Thế thì, cũng không gọi là ‘dễ dàng’ nữa nhỉ?”

 

“Em là sinh viên đại học đàng hoàng, sinh con chỉ với 300 nghìn sao?”

 

Tôi Chung Tử Du, người đang lo lắng thương lượng lại không có quân bài nào trong tay, lòng tôi vừa ghét bỏ vừa có chút thương .

 

“Em cần nhiều tiền như để gì?”

 

Nếu Chung Tử Du sẵn sàng kể cho tôi nghe về khó khăn của ta, sẵn sàng rời xa Lão Lâm, sẵn sàng quay đầu lại cuộc đời.

 

Có lẽ, số tiền đó tôi sẽ bỏ ra thay cho Lão Lâm.

 

Nhưng ta không hề muốn ra, mà lại cố đánh vào “điểm yếu” của tôi, còn cố ý lớn giọng.

 

“Chị không sinh con, bây giờ lại bắt em sinh thay, chịu khổ thay, chẳng lẽ chị không phải trả tiền à?”

 

Câu của ta khiến nhiều người xung quanh liếc .

 

Chuyện sinh con này, xét cho cùng, người hưởng lợi là Chung Tử Du và Lão Lâm, mà giờ cả hai người đều đến đây trả giá với tôi.

 

Tại sao Lão Lâm có thể tự tin như ? Tại sao ta cũng có thể tự tin như ?

 

Chẳng phải vì tôi chưa sinh con, nên họ nghĩ ai cũng có thể đến thương lượng điều kiện với tôi hay sao.

 

Chung Tử Du và Lão Lâm đều chẳng khác gì nhau, cả hai đều dùng việc tôi không có con để khó dễ và uy hiếp tôi.

 

Một kẻ ti tiện, vừa nãy tôi còn cảm thấy thương , đúng là tôi quá ngốc.

 

Tôi đứng dậy, kết thúc cuộc trò chuyện.

 

—-----------

 

Khi một người phụ nữ gạt bỏ hết sự cảm thông và tập trung hoàn thành kế hoạch, đôi khi ấy sẽ trở nên rất tàn nhẫn.

 

Khi chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê, Chung Tử Du lấy điện thoại ra, tôi thấy dấu chấm đỏ nhỏ trên màn hình biến mất.

 

Cô ta nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, nên đã tắt ghi âm.

 

Tôi dẫn ta đi đến một chỗ thoáng đãng, và bắt đầu tỏ ra đầy cảm thông.

 

“Phụ nữ mà, cả đời này cũng không tránh khỏi chuyện sinh con. Sinh thì đàn ông không phải chịu khổ, mà không sinh thì đàn ông bị mắng, thật quá bất công.”

 

Chung Tử Du không ngờ tôi lại ra những lời không có giới hạn như , nên đột nhiên im lặng.

 

“300 nghìn, Lão Lâm cũng ra, thật sự là không coi phụ nữ là con người. Giống như ấy đối xử với tôi trong những năm qua .”

 

“Việc sinh con hay không, vẫn là quyết định của em. Phụ nữ phải có tự do về tử cung.”

 

“Nhưng nếu em quyết định sinh, tôi có thể đưa riêng cho em và con thêm 300 nghìn nữa, dù sao thì, cũng coi như em đã chịu khổ thay tôi.”

 

Nghe thấy mức “thù lao” tôi đưa ra, Chung Tử Du ngẩng đầu lên ngay, hai mắt sáng rực.

 

Nhưng ngay lập tức ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

 

“Chị suông thế này, sao em tin chị thật?”

 

“Chung Tử Du, em nhầm rồi. Tôi chỉ vì đồng cảm với tư cách là một người phụ nữ, chứ không phải vì mắc nợ em.”

 

Cuộc chuyện giữa tôi và ta kết thúc tại đó, không tiếp tục nữa.

 

ta cần thời gian để suy nghĩ thêm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...