Sau khi quỳ xuống từ biệt Lâm thị, Kỷ Vũ Đình đưa hắn rời khỏi, Kỷ Lâm đi hai bước, lại quay đầu lại, móc ra một chồng giấy từ trong ng/ưc, đặt vào trong tay Kỷ Vũ Đình, :
"Đây là tất cả tiền trên người ca ca, tất cả đều đưa cho hai người, dùng hết rồi ta lại đưa, ta đi theo bằng hữu mấy năm qua cũng ít buôn bán, hai người không cần lo lắng về tiền, muội chiếu cố mẫu thân cho tốt, danh sách ta đưa cho muội cũng thu giữ thật tốt, bọn họ đều là người của ta, thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ hai người, muội tuổi còn nhỏ, trước kia ta sợ muội không hiểu chuyện, cho nên chỉ có thể vụng trộm để người tiếp tế ít đồ ăn và áo bông cho mấy người các muội, không dám đưa nhiều tiền cho muội và Tô ma ma, sợ khiến cho những độc phụ kia ý, hôm nay muội một việc lớn như , ca ca thật tâm vô cùng bội phục. Vốn không nên để muội một mình chăm sóc mẫu thân, ca ca bây giờ chưa thể ở bên cạnh hai người, muội cần phải để tâm hơn, bảo hộ mẫu thân đồng thời bảo vệ chính mình, những người kia xấu xa lắm, có biết không?"
Kiếp trước lẫn kiếp này Kỷ Vũ Đình đều chưa từng nghe qua lời ân cần như , nhất thời hốc mắt lại đỏ lên, lúc trước nàng cùng Tô ma ma sống ở Nguyệt Da//o Uyển, mặc dù kham khổ, cho dù là tốt hay xấu, đúng là không có thiếu ăn thiếu mặc, hiện tại Kỷ Vũ Đình mới biết , nguyên lai là có Kỷ Lâm âm thầm tiếp tế ở bên trong, mà nàng ở kiếp trước, rõ ràng một chút cũng không biết những...sự diễn ra ở đằng sau này.
Kỷ Lâm giúp nàng lau nước mắt, :
"Đừng khóc, ca ca biết là khó muội, cũng không có cách nào, mùa xuân sang năm ta sẽ tham gia khoa cử, việc đỗ tú tài không phải là vấn đề, đến khi đó, ta sẽ nghĩ cách đưa hai người ra ngoài, trong khoảng thời gian này, muội cùng mẫu thân đều dưỡng thân thể cho thật tốt, ăn nhiều cơm một chút, nếu bên trong phủ cắt xén, thì bảo Tô ma ma cùng Cam ma ma lên phố mua đồ, Nguyệt Da//o Uyển thông với đường ở bên ngoài, Cam ma ma mấy người đều biết những việc này, họ đều là người cũ hầu hạ mẫu thân, muội có khả năng không quá quen thuộc, họ đều là người tốt, muội có thể hoàn toàn tín nhiệm họ, nếu có việc thì nên thương lượng với họ."
Kỷ Lâm ân cần dặn dò, Kỷ Vũ Đình mỗi chữ mỗi câu tất cả đều ghi tạc trong đầu, cho dù nàng cũng hiểu chút ít sự , nàng không muốn cắt đứt lời Kỷ Lâm, bởi vì thật sự đã quá lâu không có người quan tâm nàng như .
Kỷ Lâm mặc áo choàng liền mũ màu đen, cùng gã sai vặt đi theo thừa dịp ban đêm mà đi ra ngoài từ cửa sau.
Bạn thấy sao?