Từ đầu tới cuối, nàng chỉ muốn đưa Lâm thị đến trước mặt mọi người, để cho mọi người thấy những năm này Lâm thị ở Kỷ gia trải qua những ngày tháng không bằng heo chó, thoáng cái đã đẩy Kỷ gia lão thái quân là bà ta đây tới nơi đầu sóng ngọn gió, cho bà ta không thể không đáp ứng cầu của nàng.
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, trên mặt lập tức liền trở nên hiền hòa thương xót, đứng lên, bước xuống khỏi noãn tháp, tự mình đi qua đỡ Kỷ Vũ Đình đứng lên, rồi :
"Hài tử mau mau đứng lên. Chuyện của mẫu thân ngươi cũng là do ta đáng trách, nàng tuy có sai, cũng không nên bị đối xử như ."
Kỷ Vũ Đình vừa mới đứng lên, liền lập tức lại phịch một tiếng quỳ xuống, giọng vang dội chấn màng nhĩ lão thái quân, Kỷ Vũ Đình :
"Lão thái quân, những chuyện này như thế nào có thể trách người đây? Mẫu thân phạm sai lầm, là nên chịu trừng , hiện giờ bà đã điên khùng, chỉ cầu lão thái quân để cho cháu ở bên cạnh chăm sóc cho bà, cũng coi như trọn vẹn nghĩa mẹ con, thỉnh lão thái quân thành toàn cho một mảnh hiếu tâm này của cháu ."
Lão thái quân Kỷ Vũ Đình khóc nước mắt như mưa mà trầm ngâm một lúc, rồi mới lên tiếng :
"Diễm nha đầu, con cần phải suy nghĩ cho thật kỹ. Nếu con khăng khăng muốn ở bên cạnh chăm sóc mẫu thân, sau này những người khác sẽ con như thế nào, con ra sao, con đã nghĩ qua chưa? Đến lúc đó con lại hối hận, thì đã quá muộn rồi!"
Những lời này hết sức uyển chuyển nhắc nhở Kỷ Vũ Đình, nếu nàng vẫn khăng khăng muốn sống cùng Lâm thị, như chờ đợi nàng chính là tiền đồ bị hủy.
Đối với lời của lão thái quân, Kỷ Vũ Đình kiên quyết trả lời:
“Tuyệt không hối hận! Cho dù sau này tiền đồ có bị chôn vùi, cháu cũng không hối hận. Thân thể là do cha mẹ ban tặng, thân thể này cùng tính mạng của con đều do cha sinh nương cho, nếu con không thể phụng dưỡng bọn họ đến già, thì có khác gì với heo chó đâu, mặc dù sau này có thể có tiền đồ tốt hơn, cũng không thể bù lại sự khiếm khuyết của nhân phẩm. Lão thái quân cũng không muốn cháu biến thành một người lục thân không nhận, là một cầm thú ngay cả mẹ đẻ cũng không quan tâm?"
Lão thái quân cắn chặt hàm dưới, cúi đầu chằm chằm Kỷ Vũ Đình, ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì, Kỷ Vũ Đình không sợ hãi mà ngẩng đầu đón lấy.
Nghiêm thị cùng Dư thị hai vị lão phu nhân liếc mắt nhau, Dư thị mở miệng khuyên nhủ:
"Mẫn quân, ta thấy đứa nhỏ này chân ý thiết[1], cũng không giống như là bộ, nàng cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc vẫn là thân nương của nàng, nếu như nàng biết rõ mà không quan tâm ngó ngàng thì đúng thật có khác gì cầm thú đâu? Chi bằng, bà thành toàn cho nàng đi."
[1] chân ý thiết: chân thành tha thiết
Nghiêm thị cũng khuyên nhủ thêm:
"Đúng , ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này là người có có nghĩn, bà thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng đi. Về phần mẹ của nàng, năm đó sai, cũng đã chịu trừng , huống chi còn có chuyện Đại gia nhà ngươi đè nặng, cũng không thể thật sự quá đáng quá.
Lời của Nghiêm thị cũng coi như là nghiêm trọng, sự Lâm thị năm đó, vốn là ở trong lòng các bậc trưởng bối vẫn tồn tại nghi vấn, chỉ là không ra mà thôi, cũng bởi vì các nàng không có tận mắt thấy, nên cũng không tiện bình luận, thế huống hôm nay của Lâm thị, tất cả mọi người đều tận mắt thấy, nếu như ngại mà không bày tỏ thì liền thể hiện là người quá không có đạo nghĩa, cho nên, Nghiêm thị mới khuyên Trữ thị như .
Trữ thị hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén như muốn khoét một miếng thịt trên người Kỷ Vũ Đình, một lát sau mới ôn hòa với Kỷ Vũ Đình:
"Được rồi." Xoay người, Kỷ lão thái quân Trữ thị ngồi trở lại chỗ ngồi ấm áp của mình ở phía trên, nghiêm nghị với Kỷ Vũ Đình:
"Ngươi đã có phần hiếu tâm này, ta cũng không ngại thành toàn cho ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền cùng mẹ của ngươi quay trở lại Nguyệt Ngọc Uyển, từ đó viện nào biết việc của viện đấy, ngươi.. phụng dưỡng mẫu thân cho tốt.”
Viện nào biết việc của viện đấy, ý tứ chính là từ nay về sau, ngươi rốt cuộc đừng muốn ta trông nom, đừng nghĩ hưởng thụ ban thưởng từ ta, ta đã giúp ngươi như nguyện, ngươi hãy mang theo mẹ của ngươi, đơn độc mà sống qua ngày đi.
Kỷ Vũ Đình nhẹ nhàng bái tạ, thành kính dập đầu lạy ba cái với lão thái quân, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lòng tràn đầy kiên định, ánh mắt như đá thạch kiên cường, nàng hắng giọng :
"Cháu tạ lão thái quân thành toàn."
Sau khi xong, lại xoay người, đối với mỗi người Nghiêm thị và Dư thị dập đầu lạy ba cái, :
"Đa tạ hai vị lão phu nhân thành toàn."
Kỷ Vũ Đình chân tâm thực lòng dập đầu với Nghiêm thị cùng Dư thị, bởi vì nếu như hôm nay không có hai lão phụ nhân đức cao vọng trọng này ở đây, Trữ lão thái quân cũng sẽ không sảng khoái mà thỏa hiệp như , cho nên, Kỷ Vũ Đình hết sức thành tâm dập đầu bái tạ các bà.
Nhìn thấy thế Nghiêm thị cùng Dư thị đều cảm thấy có chút không đành lòng .
Cũng không nhịn tiếc hận thay cho tiểu nương khuynh thành trước mắt này, tuy là thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng, thế cho cùng, tiền đồ của nàng đã bị đánh gãy, một nương như nếu lớn lên ở bên cạnh lão thái quân, tương lai nhất định có thể gả cho một gia đình tốt, thế nếu như nàng lớn lên bên cạnh thân nương có ô danh là thất thân kia, thì tương lai liền....
Bạn thấy sao?