Chu thị để Liễu Như Ý truyền lời bảo Mai Mặc đến gặp. Sau khi Mai Mặc vụng trộm tìm đến, liền quỳ gối hành lễ trước mặt Tam phu nhân Chu thị. Chu thị phất tay cho nàng ta đứng lên, hỏi:
"Gần đây, nương nhà ngươi đã đi Tây Thiên Viện bao nhiêu lần?"
Mai Mặc suy nghĩ một chút, liền trả lời chi tiết: "Thưa phu nhân, cách ngày lại đi một lần, đến nay cũng khoảng bảy tám lần."
Chu thị hí mắt, đôi mắt lão luyện tràn đầy tính toán ngoan độc, bà ta hỏi: "Nàng ta có chuyện với người ở bên trong không?"
Mai Mặc quả quyết lắc đầu: "Không lời nào, mỗi lần đều đưa đồ xong liền đi, nô tì cũng đã gặp qua người bên trong một lần, thật, đã điên khùng thành như , cho dù Tứ nương có muốn chuyện với bà ta, cũng không điều gì. Có lần Tứ nương muốn chạm vào bà ta, bị bà ta cầm lấy cổ tay liều mạng cắn xuống, còn chảy thật nhiều ma//u."
Chu thị hừ lạnh một tiếng, Lâm thị điên thành cái dạng gì, bà ta sao không biết? Từ khi bà ta cho người rót độc khiến Lâm thị hoá điên cũng sáu năm, cho dù là như , nỗi hận của bà ta đối với Lâm thị vẫn không hề giảm bớt, bà ta muốn Lâm thị cứ điên điên khùng khùng bị nhốt cả đời như , trải qua những ngày tháng không bằng heo chó, xem nàng ta còn có thể diễu võ dương oai kiểu gì, khoe khoang nhan sắc của nàng ta.
Lúc trước bà ta gả đến Kỷ gia, Tam lão gia đối với bà ta rất tệ, tìm mọi cách bắt bẻ, thành thân mới một tháng, ông ta liền nháo lên muốn nạp thiếp, bà ta đến trước mặt lão thái quân khóc lóc kể lể, lão thái quân chỉ như không nghe thấy, lại còn thiên vị con trai, cuối cùng bà ta bị buộc phải đáp ứng cho phu quân nạp thiếp. Ai biết ngày hôm sau, ông ta liền từ bên ngoài mang về một nữ tử, dung mạo nàng kia thế lại có ba phần giống với Lâm thị. Bà ta tìm mọi cách ép hỏi, phu quân bà ta một mực ngậm miệng không , bà ta liền đi hỏi thiếp thất của ông ta, dụ dỗ lẫn đe dọa, cuối cùng thiếp thất kia cũng thật với bà ta, Tam lão gia chỉ coi nàng ta như thế thân... Hừ, thế thân của ai, đây không phải là rõ ràng sao? Bà ta gi/3t thiếp thất kia, hơn nữa còn là tìm cớ, gi/3t ở ngay trước mặt lão thái quân và Tam lão gia. Kể từ lúc đó, mặc dù Tam lão gia đối với bà ta vẫn tìm mọi cách bắt bẻ cùng bất mãn, không còn chủ đề cập đến việc nạp thiếp, đợi đến khi bà ta sinh ra con trai, quan hệ hai người mới tốt lên chút ít, bà ta cũng xem nhẹ nhiều việc, chủ nạp cho ông ta hai thiếp thất xem như an ủi, đây đều là chuyện sau này.
Từ khi thấy dung mạo tiểu thiếp mà Tam lão gia dẫn về kia, bà ta liền hận Lâm thị. Mà Lâm thị lại là phu nhân đại phòng, bà ta không , về sau ngẫu nhiên biết chút chuyện, bà ta liền dùng chút thủ đoạn, mới lật đổ Lâm thị. Ngay từ đầu bà ta muốn gi/3t Lâm thị cho xong hết mọi chuyện, Đại lão gia lại cố hết sức, dùng mạng của ông bảo vệ Lâm thị, bởi vì Đại lão gia nắm nhược điểm của lão thái quân, buộc lão thái quân phát lời thề ngay trước từ đường của tổ tông, nhất định không phép gi/3t Lâm thị, vì Chu thị không thể gi/3t người. Nếu đã không thể gi/3t, hãy để cho nàng ta điên khùng là , một chén độc dược có thể cho Lâm thị người đã từng cao cao tại thượng, phảng phất như tiên ở trên trời, hoàn toàn phủ phục dưới chân bà ta, để mặc bà ta thao túng và khi dễ. Sau khi Đại lão gia mất, bà ta liền bắt đầu sửa trị hai đứa bé mà Lâm thị lưu lại. Đầu tiên là đuổi con trai của nàng ta ra khỏi Kỷ gia, trưởng tử thì thế nào? Lão thái quân cũng không nguyện ý để Kỷ Lâm, trưởng tôn tử kia cản mất tiền đồ của tôn tử ruột thịt. Lão thái quân liền mắt nhắm mắt mở, chưa từng hỏi đến. Về phần Kỷ Vũ Đình, khi đó vẫn chỉ là đứa bé, Tam phu nhân mặc dù đối với bên ngoài không điều gì, ở bên trong phủ trên dưới đều không ai dám đối tốt với Kỷ Vũ Đình. Người bên dưới muốn chỉnh một nhi không cha không mẹ lại không sủng, thì thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, căn bản không cần bà ta hao tâm tổn trí. Cứ nghĩ rằng hài tử kia thân thể yếu đuối, hành hạ như thế vài năm cũng sẽ không chịu liền đi, ngược lại không nghĩ rằng mệnh của Kỷ Vũ Đình rất cứng, không chỉ không ch/3t, còn càng ngày càng giống Lâm thị, khiến cho Chu thị sao có thể dung túng nàng?
"Vậy nương gia nhà ngươi, mỗi lần đi thăm người điên ở Tây Thiên Viện về thì những gì ?" Tam phu nhân bưng chén trà lên, uống một ngụm, cố ý hỏi.
Mai Mặc quỳ gối trước mặt nàng, thấp giọng :
"Cô nương nhà nô tì mỗi lần trở về đều tâm sự nặng nề, những ngày qua nàng ta gần như là ngày đêm luyện tập đàn kỹ, muốn ở hội hoa xuân mùng mười tới, đoạt hạng nhất, dáng vẻ nhất định phải đạt với bất kì giá nào, nô tỳ cũng thật sự không hiểu nàng ta muốn cái gì."
Chu thị nhếch môi, hừ lạnh : "Nàng ta muốn gì liền sao?"
Nhìn Chu thị vẻ mặt hung ác, Mai Mặc bất giác lui về phía sau. Vừa mới lui người, Chu thị lại nhấc tay, :
"Ngươi đứng lên đi. Những ngày tới ngươi vẫn như cũ chằm chằm nàng ta, không cần phải gì, gì, tất cả giống như bình thường, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, ta sẽ bảo Liễu Như Ý cho ngươi biết sắp xếp của ta."
Mai Mặc đứng lên, :
"Dạ. Nô tỳ hiểu rõ. Những ngày tới nhất định sẽ chằm chằm Tứ nương."
Chu thị gật gật đầu, trấn an : "Ngươi chỉ cần an tâm thay ta việc, đợi đến lúc giải quyết phiền toái này, ngươi liền đến hầu hạ trong phòng ta, ta chủ để ngươi lên nha hoàn nhất đẳng, mặt khác còn có ban thưởng."
Mai Mặc vừa nghe, mừng rỡ như điên, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Chu thị :
"Đa tạ Tam phu nhân , Mai Mặc kiếp này có thể Tam phu nhân trọng dụng, đó là do tổ tiên tích đức, phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh[1], đa tạ Tam phu nhân."
[1] phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh: ý chỉ có việc may mắn, tốt đẹp
Chu thị thoáng , khóe miệng giương cao, trên mặt vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, :
"Trở về đi. Đừng để lộ ra sơ hở."
"Vâng. Nô tỳ cáo lui."
Sau khi Mai Mặc rời khỏi, Liễu Như Ý hỏi Tam phu nhân: "Biểu thẩm, người thực sự muốn đưa nha đầu kia nha hoàn nhất đẳng sao? "
Bạn thấy sao?