"Cô nương, ta, ta không có lấy! Đây không phải là ta lấy."
Hương Cẩm không ngừng dập đầu, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ không biết chuyện gì xảy ra. Kỷ Vũ Đình thoáng qua Tô ma ma, chỉ thấy Tô ma ma tiến lên chỉ vào Hương Cẩm :
"Hừ, còn ngươi không có, đồ đã bị ta tìm thấy rành rành trước mắt."
Hương Cẩm thực sự cuống cuồng lo lắng đối với lời của Tô ma ma. Nhưng nàng ta cũng biết mình không có cách nào cãi lại, bởi vì sau khi Tô ma ma phát hiện mất đồ, xác thực đã đi tìm ở phòng của nàng ta và Lục Hoàn đầu tiên, vừa mới tìm đã liền phát hiện những vật này ở trong đồ dùng thường ngày của nàng ta để ở dưới giường, nhân chứng vật chứng đầy đủ, khiến nàng ta không thể phản bác.
Người hầu ở những hộ gia đình phú quý bậc này, nếu ăn trộm tài vật của chủ nhân cũng sẽ bị đưa đi quan phủ xử theo pháp luật, cho dù không bị đưa đi quan nha, thì bên trong phủ cũng có luật xử trí riêng, có rất nhiều phương pháp trừng trị nha hoàn tay chân không sạch sẽ. Hương Cẩm cảm thấy có chút oan uổng, mặc dù nàng từng thấy nơi Tô ma ma giấu đồ, trong lòng cũng từng muốn trộm, cũng không nghĩ sẽ ra tay sớm như , mà càng buồn bực hơn là nàng chưa có ra tay, lại bị người ta bắt .
"Không, ta không có. Ta thật sự không có ."
Hương Cẩm vừa , Tô ma ma liền tiến lên tát nàng ta một cái, khiến đầu lệch sang một bên, Hương Cẩm ủy khuất ôm má, trong đôi mắt tràn đầy oán hận, đúng lúc này, thanh âm của Kỷ Vũ Đình truyền đến.
"Tô ma ma, sự nhất định là có hiểu lầm. Hương Cẩm sao có thể trộm đồ."
Tô ma ma thoáng qua Kỷ Vũ Đình, hiện giờ các nàng chủ tớ bốn người đóng cửa chuyện, vì muốn trước khi tra ra manh mối, không muốn người khác nghe thấy tĩnh, nếu không phải như thế, Tô ma ma thật sự muốn lôi nhà đầu có tính trộm vặt chết tiệt này ra ngoài, đưa đến hồi sự phòng đánh roi.
Hương Cẩm nghe ý tứ bảo vệ trong lời của Kỷ Vũ Đình, vội vàng đến trước mặt Kỷ Vũ Đình quỳ gối, dập đầu : "Tiểu thư, xin người hãy tin tưởng ta, ta thật sự không có ."
Kỷ Vũ Đình khoác y phục đứng lên, đỡ Hương Cẩm đứng dậy, phất tay với Lục Hoàn, : "Các ngươi cái gì ! Tất cả đứng lên đi. Hương Cẩm, ta tin tưởng ngươi, ngươi đừng có gấp, Tô ma ma ngươi cũng thật là, những đồ này chỉ là đồ vặt vãnh, không đáng vì những thứ này mà so đo. Hương Cẩm là nô tỳ của ta, là nô tỳ ta tín nhiệm nhất, những vật này chớ không phải là nàng cầm, nếu là nàng có cầm, cũng là ta nguyện ý đưa cho nàng."
Tô ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép Kỷ Vũ Đình, không dám mắng nàng, chỉ nôn nóng :
"Cô nương. Loại người này không giữ lại , hôm nay nàng ta có thể chỉ trộm một ít vật nhỏ, ngày mai sẽ lén lấy toàn bộ gia tài của nương. Người cũng đừng cho rằng đây là chỉ là lỗi nhỏ a. "
Kỷ Vũ Đình dường như mất kiên nhẫn, lạnh lùng phất tay với Tô ma ma: "Được rồi, rồi. Ma ma đừng nữa, sự nào có nghiêm trọng như , ta thích Hương Cẩm, những vật này coi như là ta đưa cho Hương Cẩm là , có cái gì quan trọng đâu. Hương Cẩm lanh lợi biết chuyện, sau này chúng ta còn có rất nhiều chuyện muốn nàng ấy giúp đỡ, những vật này coi như là ta cho nàng. Bà đừng có để ý. Thiệt là, đã trễ thế này chỉ vì chút chuyện nhỏ đều náo loạn không cho người ngủ yên."
Hương Cẩm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng mặc dù mắng chửi Tô ma ma oan uổng người, lại tỏ ra ngoan ngoãn thuận theo mấy câu khen ngợi của Kỷ Vũ Đình, nghĩ thầm quả nhiên nương là coi trọng nàng ta, so với Lục Hoàn chất phác kia nàng thích mình hơn. Hơn nữa sau này nhất định nàng ta sẽ trọng dụng, không nghe nương sao, sau này có rất nhiều sự sẽ giao cho nàng ta xử lý đấy?
Xử lý chút chuyện này, Tô ma ma mặc dù tức giận, thế cũng không lay chuyển quyết định của nương nhà mình, lại thật sự không thể ra tĩnh lớn, đành phải ngừng công kích, mang theo hai nha đầu trở về đi ngủ.
Chuyện này tựa như sự việc nhỏ xen giữa cuộc sống thường nhật, Kỷ Vũ Đình cũng không để ở trong lòng, mỗi ngày cứ theo lẽ thường cùng Hương Cẩm , nghe Hương Cẩm kể những sự việc mới mẻ phát sinh ở quê nàng ta, khỏi phải có bao nhiêu hòa thuận vui vẻ.
Lúc Hương Cẩm cho rằng là mình đã ôm chắc bắp đùi của Tứ nương, có một ngày ở trong hoa viên đang yên đang lành nàng ta liền đụng phải Liễu Như Ý, Liễu Như Ý là nha hoàn bên người Tam phu nhân, trong phủ rất có địa vị. Hương Cẩm cứ như bị đưa đến trước mặt Kỷ Vũ Đình, Liễu Như Ý trách cứ Hương Cẩm lỗ mãng, Kỷ Vũ Đình khuyên can mãi cũng không có thể cho Liễu Như Ý bớt giận, nàng ta khăng khăng đòi bẩm báo Tam phu nhân, cuối cùng Tam phu nhân hạ lệnh, đưa Hương Cẩm quay trở về phòng thô sử.
Ngay ngày hôm sau, lại đưa đến một nha hoàn cho Kỷ Vũ Đình, chính là nha hoàn ngày đó đã thu dọn mảnh sứ vỡ của bình sứ Thanh Hoa, là nha hoàn đã khiến Tam nương Kỷ Ý Hàm trượt chân té ngã, bị đánh mấy gậy. Sau khi dưỡng nhiều ngày, liền bị đưa đến hầu hạ trong phòng Kỷ Vũ Đình, thay Hương Cẩm.
Nha hoàn này tên là Mai Mặc, đã nha hoàn ở phòng thô sử rất nhiều năm , năm nay mười sáu tuổi, có diện mạo mi thanh mục tú, chưng diện lên cũng thanh tú lòng người.
"Đùa giỡn gì , ta không cần nàng ta! Tam phu nhân biết rõ ta không thích nàng ta, vì sao hết lần này tới lần khác lại đem đưa nàng ta đến hầu hạ ta?"
Kỷ Vũ Đình trợn mắt với Liễu Như Ý.
Liễu Như Ý đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cách đây không lâu Tam phu nhân mới chủ gả nàng ta cho quản sự trong phủ, tháng sáu cuối năm nay sẽ thành thân, sau khi thành thân nàng ta sẽ trở thành tức phụ của quản gia, vẫn tiếp tục hầu hạ ở bên người Tam phu nhân, vì Liễu Như Ý ở Kỷ gia cũng coi là nha hoàn có thân phận cao nhất, nên những người khác trong phủ đối với nàng ta cũng đều là khách khách khí khí.
Nghe Kỷ Vũ Đình như , thế Liễu Như Ý lại không tức giận, mà lại tươi hiền hoà, với Kỷ Vũ Đình:
"Tứ nương, đây không phải là vì bên trong phủ không dư người sao? Hương Cẩm phạm sai lầm nhất định phải , trong thời gian ngắn cũng không có chọn người thích hợp đến nơi này của nương. Mai Mặc sau khi bị đánh mấy gậy, đã thực sự tỉnh ngộ, biết mình đã sai, cam đoan sẽ không phiền toái cho Tứ nương."
Bạn thấy sao?