Kỷ Vũ Đình – Chương 2

Sau khi nghỉ ngơi gần nửa tháng, Kỷ Vũ Đình cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại. Từ ma ma đỡ nàng ngồi xuống trước gương đồng, mặt gương hơi mờ, gương đồng này cũng mới mấy năm mà cạnh bằng đồng bao xung quanh đã bắt đầu biến hình, tuy nhiên, gương mặt / khuôn mặt phản chiếu trên gương đồng khiến cho Kỷ Vũ Đình không nhịn kinh ngạc.

Nàng thật sự đã quay trở lại.

Nữ hài trong gương, môi hồng răng trắng, lông mày dài thon, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn, tròng mắt đen như đá thạch, đen bóng sáng ngời, tròng mắt của nàng trời sinh đã đen bóng hơn so với người khác, chính đôi mắt này đã từng các thi sĩ thơ ca ngợi.

Nàng xuất thần mất một lúc, khi lấy lại tinh thần, dung nhan trong gương, gương mặt non nớt hồn nhiên như phấn điêu ngọc mài, phảng phất những điều xảy ra trong trí nhớ của nàng chẳng qua là một giấc mộng Nam kha, chẳng qua cũng chỉ là một thoáng xuất thần khi nàng ngồi trước gương trang điểm mà thôi.

Từ ma ma bưng khay tiến lên, bày lên bàn một chén cháo loãng cùng một đĩa thức ăn xếp đầy màu tương, cũng không biết là món gì.

"Phòng bếp thật sự là càng ngày càng quá phận. Thức ăn mà cũng dám cắt xén. Cô nương vẫn còn bị bệnh mà bọn họ liền dám thất lễ như ."

Từ ma ma oán hận cũng không ra chút gợn sóng nào trong lòng Kỷ Vũ Đình, nàng dời mắt đến chén cháo loãng đã không còn hơi nóng bốc lên, nàng vươn tay bưng chén lên, cánh tay mảnh khảnh lộ ra gần một nửa, trắng nõn ôn nhuận như ngọc mỡ dê, chỉ là ý của Kỷ Vũ Đình cũng không đặt ở đây, mà nàng chằm chằm vào chén cháo loãng trong tay.

Mấy ngày này, tất cả đều do Từ ma ma từng muỗng từng muỗng đút nàng ăn, hôm nay là lần đầu tiên chính mình nàng tự mình bưng lên chén cháo, mùi thơm của thức ăn đã lâu không ngửi khiến nàng không dừng , từng muỗng cháo nàng ăn rất sạch sẽ. Từ ma ma có chút ngạc nhiên nàng một chút, chỉ cảm thấy nương hôm nay có chút không đúng, bưng chén ăn mà không có chút oán hận phòng bếp, không có mắng đúng là hạng người tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.

Kỷ Vũ Đình ăn xong chén cháo, lúc này mới đứng lên, Từ ma ma định chải đầu cho nàng, lại bị nàng cự tuyệt. Nàng cứ để thả suối tóc dài đen nhánh đi đến ghế ngồi đặt ở cửa phía Tây rồi ngồi xuống, ánh nắng ngoài trời sáng rực rỡ, khí trời vẫn còn se lạnh, Kỷ Vũ Đình phảng phất như không cảm giác cái lạnh, bởi vì hiện tại nàng đang cần phải tỉnh táo.

Nàng là đích nữ của đại phòng Kỷ gia, trên còn có một ca ca, đứng hàng thứ hai. Đời trước, sau khi nàng đón sinh nhật mười tuổi thì lão thái quân đón vào Linh Lung Các ở. Nàng khi đó còn không biết, nàng chẳng qua cũng chỉ là một món hàng cao cấp mà lão thái quân cố ý bồi dưỡng ra, chính là món hàng chuyên dùng để tô điểm cho mặt tiền của cửa hàng, dễ nghe thì là tiểu thư khuê các, thật ra cũng chỉ là mặt hàng thương phẩm đã dày công chăm sóc mà thôi. Mặc dù nàng không so bản thân với nữ t/u thanh lâu bản chất thì cũng chả khác gì nhiều, cũng đều là ăn mặc cho đẹp mắt, rồi đưa cho quan lại quyền quý dùng để tiêu khiển.

Mười năm sau tất cả mọi người đều biết, Kỷ gia mặc dù có mỹ nhân, lại toàn là mỹ nhân khó có cả tài lẫn đức. Mỹ nhân của Kỷ gia xưa nay nổi danh là thùng rỗng kêu to [1]. Có thể tiểu thư nhị phòng Hầu phủ sẽ nuôi dạy t/u tế hơn, các nương đại phòng, tam phòng, tứ phòng thì không nương nào có điểm nào có thể hơn người.

Mà trùng hợp, Kỷ Vũ Đình chính là nhân vật nổi bật không có tài nhất trong các nương Kỷ gia. Tính cách con buôn thô tục, thích vật chất lại ích kỷ, điển hình của bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

[1]Thùng rỗng kêu to ở đây chỉ ng/ưc to mà não ngắn, có nhan sắc không có đầu óc.

Phụ thân của nàng là trưởng t/u Kỷ gia, chỉ tiếc mệnh không dài, một năm sau khi nàng sinh ra thì qua đời, lưu lại nương nàng một thân một mình nuôi dưỡng nàng cùng ca ca. Nhưng là ba năm trước đây nương cũng bị bệnh, thần trí không thanh tỉnh, lúc nào cũng gào thét muốn gi/3t người, lão thái quân liền nhốt bà ở bên trong Tây Thiên Viện, không cho bà đi ra, cũng không cho phép người vào thăm.

Mà ca ca của nàng Kỷ Lâm cũng đưa đến ở tại thư viện, trừ phi lễ tết, còn không ngày thường cũng không về nhà.

"Ai, trời càng ngày càng lạnh, chỗ hồi sự phòng đúng là toàn mắt chó người nâng cao đạp thấp, than cấp cho viện chúng ta chất lượng càng ngày càng kém, trữ trong làn thôi cũng có thể tiết ra nước, cũng không biết có phải cố ý vẩy nước lên trên không nữa. Vốn đã không phải là than tốt lại còn có nước ra rất nhiều khói. Thời điểm phu nhân vẫn còn, mặc dù ngày qua cũng gian nan mấy người kia cũng không dám thất lễ như . Ta thấy thương cho nương, không biết những ngày tháng khó khăn này còn phải kéo dài bao lâu nữa."

Từ ma ma vừa dọn dẹp tàn tro, vừa cảm khái. Nếu như trước đây vào những lúc bà oán hận, Tứ nương sẽ đi theo phụ hoạ vài câu, hai người cùng nhau mắng mấy người quản sự là cẩu nô tài, cũng coi như là phát tiết một chút. Nhưng hôm nay bà nhiều câu như , nương cũng không đáp lại một câu nào, co hai chân lại trên ghế, nghiêng đầu, yên lặng ngắm phong cảnh xơ xác tiêu điều ngoài sân, một bên gò má đẹp đến mức không thể miêu tả thành lời, tựa như tiên t/u trên trời, như một tiểu tinh tuyết hạ phàm, thế nào cũng đều xinh đẹp.

Tứ nương hoàn toàn thừa hưởng dung mạo mỹ lệ của Đại phu nhân, dù thế thì sao? Đại phu nhân xinh đẹp, hiện cũng bị nhốt ở trong Tây Thiên Viện, không rõ hình. Từ ma ma thở dài trong lòng, lấy tay lau vào áo ngoài, bước vào gian trong, từ trên giường lấy một áo choàng bông vải đã bạc phếch khoác lên người Kỷ Vũ Đình, ân cần quan tâm:

"Cô nương cũng nên lên giường nằm nghỉ. Gian phòng này quá lạnh, người vẫn còn đang bệnh."

Kỷ Vũ Đình khẽ gật đầu, dáng vẻ đáng thương của nàng Từ ma ma lại cảm thấy đau lòng, bà thở dài : “Đúng là. Cô nương người đã tốn công mất bao trắc trở mới học hiểu phổ cầm kia, vốn là lão thái quân nghe xong có vẻ khá ưa thích, còn muốn đưa người đến ở bên cạnh mấy ngày, nếu việc này thành, không có người nào trong phủ dám lớn lối với nương. Ngờ đâu người lại bị bệnh, sợ là cũng không đón đến bên cạnh lão thái quân. Đầy tớ trong phủ toàn bộ đều thấy rõ, khó tránh khỏi càng thêm chậm trễ bên này, người xem có nương hay tiểu thư quý phủ nào bị đãi ngộ giống như ? Ngày sau cũng còn không biết sẽ phải trôi qua như thế nào đây."

Sau khi một hơi xong, đợi một lúc vẫn chỉ nhận im lặng, Từ ma ma lại cho rằng tâm nương không tốt, cũng không muốn nhiều khiến cho nàng thêm ngột ngạt, xoay người mới bước hai bước thì lại nghe thấy Kỷ Vũ Đình mở miệng :

"Ma ma không cần lo lắng. Ngày mai rồi sẽ tốt lên thôi."

Nếu như nàng thực sự trùng sinh trở lại, như sau trận ốm nặng này, Lưu tam lang Lưu lão tiên sinh, có tiếng ở Uyển Bình là si mê âm luật liền sẽ đích thân tới cửa bái phỏng. Khúc đàn nàng tấu vào ngày thọ yến của lão thái quân ngày hôm đó là do chính tay ông viết tặng mẹ nàng Lâm thị. Lâm thị cũng coi như là đệ t/u thứ mười một của ông. Chỉ tiếc, từ khi Lâm thị điên khùng, khúc nhạc kia đã lâu không có người đàn. Đêm đó Lưu lão tiên sinh cũng tới tham gia thọ yến của Kỷ lão thái quân, nghe nàng tấu lên khúc đàn đã bị lãng quên đã lâu kia, tự nhiên cũng nhớ lại những hồi ức đã qua. Nay đã qua nửa tháng sau buổi thọ yến, Lưu lão tiên sinh nhất định sẽ lại tới cửa bái phỏng. Chính là kể từ lúc đó, lão thái quân liền bắt đầu ý tới nàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...