Kỷ Vũ Đình – Chương 17

Ngồi ở trong xe ngựa, Kỷ Vũ Đình dặn dò Lục Hoàn, chuyện chứng kiến hôm nay, một câu cũng không cho người ngoài, kể cả Hương Cẩm. Lục Hoàn mặc dù không hiểu vì sao phải , lại hiểu rõ người mình cần trung thành là ai. Chỉ có đi theo Tứ nương, nàng mới không cần quay trở về khoảng thời gian các công việc thô sử kia, cũng hiểu mình có ngày hôm nay là nhờ có ai, nên từ sớm đã quyết định vì Tứ nương mà trâu ngựa.

Huống chi nương cũng không để cho nàng trâu ngựa, chỉ bảo nàng không nhiều chuyện mà thôi.

Về đến phủ, Kỷ Vũ Đình đi Tùng Hạc Viện trước, hồi bẩm với lão thái quân, hơn nữa đem cây cầm và mấy cầm phổ mà Lưu lão tiên sinh tặng nàng đến trước mặt lão thái quân, chỉ là bài tập mà lão tiên sinh giao cho, cũng không đây là bảo vật vô giá do chính tay lão tiên sinh ra. Lão phu nhân chỉ cho là cây cầm bình thường, tuy thoạt trông có vẻ tốt, cũng không vì một cây cầm mà khó xử với Kỷ Vũ Đình.

Sau khi vài câu, lão thái quân liền cho Kỷ Vũ Đình về nghỉ ngơi.

Hương Cẩm đang cắn hạt dưa ở dưới mái hiên, trông thấy Kỷ Vũ Đình trở lại, liền vội vàng đem hạt dưa giấu ở trong túi nhỏ mang theo bên người, sau đó đi lên nghênh đón, mỉm :

"Cô nương đã trở lại? Bên ngoài lạnh lắm. Cô nương mau vào phòng, để nô tỳ đi pha trà cho người. Hôm nay Lý ma ma lại đưa tới cho nương mấy thứ, tất cả đều là để ăn hoặc sử dụng, có nhiều đồ mới lạ, nô tỳ từ trước đều chưa thấy qua. Cũng chính là đi theo nương, mới để cho nô tỳ biết thêm chút kiến thức."

Hương Cẩm xưa nay biết ăn , lúc trước Kỷ Vũ Đình mới từ Nguyệt Ngọc Uyển chuyển đến, rất nhanh đã bị hấp dẫn bởi tính cách sôi nổi của nàng ta, thế nên có một khoảng thời gian dài, đối tốt với nàng ta hơn là Lục Hoàn. Cũng bởi vì nàng ta là một người biết ăn , lại thích chuyện, mà Kỷ Vũ Đình là người chính mình cũng không hay , lại thích nghe người khác chuyện. Cũng do trước đây nàng một thân một mình sống ở Nguyệt Ngọc Uyển, đi ra đi vào cũng chỉ có một người là Tô ma ma, khó gặp một nương tuổi tác gần với mình, tự nhiên có lòng muốn thân cận.

Câu môi , Kỷ Vũ Đình cũng không thêm gì, chỉ bảo Lục Hoàn đặt đàn lên trên bàn ở đầu giường của nàng, sau đó mới với các nàng: "Ở nơi này của ta cũng không cần người hầu hạ, lúc trước ở chỗ lão tiên sinh đã uống không ít nước trà, không cần phải pha, các ngươi lui xuống đi nghỉ đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc."

Hai nha đầu lên tiếng lui ra, lúc đi tới bên cạnh cửa, lại bị Kỷ Vũ Đình gọi trở lại, hỏi:

"Đúng rồi, Tô ma ma đâu, sao lại không thấy bà?"

Đang chuyện thì Tô ma ma từ bên ngoài tiến vào, Kỷ Vũ Đình thấy hai gò má của bà đỏ rực, trong mắt đều là tia ma//u, không khỏi sợ hết hồn, sau khi bảo hai nha đầu lui xuống, mới kéo Tô ma ma vào gian trong, ấn nàng ngồi lên giường La Hán nhỏ, rồi hỏi:

"Mặt ma ma bị sao ?"

Gò má của Tô ma ma đỏ rực bất thường, tựa hồ còn có thể thấy dấu năm ngón tay, Tô ma ma xấu hổ :

"Không có gì, không có gì. Lúc nãy đánh vỡ một cái chén, bị Liễu Như Ý vả miệng vài cái, không có gì đáng ngại, là Tô ma ma việc không để tâm, lần tới coi chừng chút ít là rồi."

Kỷ Vũ Đình không gì, nàng không phải là hài tử mười tuổi, tự nhiên hiểu rõ Tô ma ma bị đánh không chỉ bởi vì đánh vỡ một cái chén, Liễu Như Ý là tức phụ[1]của quản sự dưới trướng Tam phu nhân, có thể khiến bà ta ra tay tất nhiên không phải là chuyện nhỏ, trái lo phải nghĩ, khẳng định không thoát khỏi liên quan việc hôm đó các nàng đã lén lút đi thăm Lâm thị. Nhưng Kỷ Vũ Đình cũng không chọc thủng lời dối này, nếu Tô ma ma đã không muốn cho nàng lo lắng, thì nàng hỏi nhiều ngược lại sẽ không tốt, chỉ cần trong lòng nàng rõ ràng là rồi.

[1]tức phụ: vợ

"Cũng chỉ là một cái chén, các nàng cũng thật là quá đáng. Ma ma không có việc gì phải chịu uỷ khuất, chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, chắc chắn ta sẽ giúp bà hả giận."

Tô ma ma tuổi cũng đã cao, tự nhiên cũng hiểu đây là Tứ nương đang lời trấn an bà, nàng vẫn còn là một đứa trẻ nào có biện pháp trút giận cho bà nha, không muốn phụ ý tốt của nương, bà tùy ý gật đầu, rồi mới sang sảng ra:

"Được. Ma ma không có ủy khuất, nương đói bụng không? Để ta đi cho người một bát mì, cho thêm dấm tương người thích có không….."

Kỷ Vũ Đình lắc lắc đầu, cắt đứt lời của Tô ma ma, lôi nàng đến phía sau tấm bình phong, cẩn thận ra bên ngoài, xác định không có người, lúc này nàng mới lấy ra túi bạc vụn giấu trong tay áo.

"Đây là..."

Kỷ Vũ Đình chỉ cây cầm đặt trên bàn ở đầu giường, ôn nhu :

"Hôm nay ta đi chỗ lão tiên sinh, lão tiên sinh đưa ta cây cầm mà mẫu thân đã từng gửi ở chỗ của ông. Trên đường về, ta thấy cây cầm kia quá quý trọng, nên đã đem đi bán, sau đó lại mua một cây cầm khác rẻ hơn chút ít, đây là chỗ bạc còn thừa, bà cứ cầm lấy."

Tô ma ma thoáng qua cây cầm kia, trong lòng có chút kinh ngạc, nàng chính là nô tì theo Lâm thị xuất giá, cũng biết rõ Lâm thị lại là đệ tử của Lưu lão tiên sinh, có gửi một cây cầm ở đó cũng không phải là việc gì kì lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghiêm túc của nương, Tô ma ma lại than nhẹ một tiếng, đáng thương cho nương, mới còn nhỏ như đã phải lo lắng về chuyện tiền bạc, lại còn rất hiểu chuyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...