Kỷ Vũ Đình – Chương 16

Trước đó, Kỷ Vũ Đình còn phải đi gặp Lưu lão tiên sinh, cùng Kỷ Lâm tạ ơn lão tiên sinh đã trượng nghĩa giúp đỡ, cam tâm nguyện đối với lão tiên sinh quỳ lạy dập đầu ba lần.

Lưu lão tiên sinh vê râu : "Được rồi, đừng cảm tạ ta, mẫu thân các con là đệ tử của ta. Năm đó nàng xảy ra chuyện, ta cũng không tin. Cho đến khi Kỷ Lâm tìm tới ta, cho ta biết chân tướng sự , thì không có đạo lý gì ta lại ngồi yên mặc kệ. Ngược lại con là một tiểu nương, lại có năng lực phán đoán, đủ bình tĩnh, đủ cơ trí."

Kỷ Vũ Đình nghe Lưu lão tiên sinh khen, cảm thấy có chút xấu hổ.

"Nhưng, con đã vào môn hạ của ta, thì việc nên học vẫn cần phải học.. Lần trước con đàn khúc nhạc, ta cũng nghe qua, xác thực kỹ xảo vẫn còn chưa thạo. Bên trong phủ có nhạc khí tuỳ thân không?"

Kỷ Vũ Đình không nghĩ tới Lưu tiên sinh là thật lòng muốn chỉ bảo nàng, còn tưởng rằng ông chỉ giúp cho ca ca, thu nhận nàng bái nhập môn hạ chỉ là kế tạm ứng, sững sờ một hồi lâu nàng mới phản ứng :

"Dạ. Không có, con không có nhạc khí tùy thân, lần trước dùng là đàn đặt trong khố phòng trong phủ."

Lưu lão tiên sinh gật đầu: "Khó trách. Nghe tiếng đàn thì thấy hầu như không chỉnh âm."

Ông hướng hành lang vỗ tay một cái, liền có tiểu đồng mặc áo xanh cung kính đi vào, quỳ xuống, miệng hô "Tiên sinh" .

Lưu lão tiên sinh với hắn: "Mang hết bốn cây đàn cầm trong phòng tới đây."

Sau khi tiểu đồng mặc áo xanh lui xuống, Kỷ Lâm cùng Kỷ Vũ Đình liếc mắt nhau. Kỷ Lâm ý bảo Kỷ Vũ Đình an tâm một chút chớ nóng vội. Chỉ một lúc sau, tiểu đồng lúc trước dẫn đầu đi trước, theo sau là bốn tiểu đồng, trong tay mỗi người đều nâng một cây đàn cầm cổ kính, có hình cong bóng mượt. Lưu lão tiên sinh phất tay với Kỷ Vũ Đình, Kỷ Vũ Đình liền hiểu ý của ông, đứng lên, đi đến phía sau của bốn cây đàn cầm.

Bốn cây đàn cầm này đều có tên gọi riêng, cây ngoài cùng bên trái gọi là Lạc Nguyệt, cây thứ hai là Phàm Trần, cây thứ ba là Độc U, cây thứ tư là Nghiễn Tuyết. Kiếp trước Kỷ Vũ Đình có nhiều qua lại với âm luật, cho nên tự nhiên cũng ra bốn cây đàn đều là cực phẩm, mỗi một cây không phải là giá trị liên thành, thì cũng chính là vô giá.

"Mấy cây cầm này, ngươi thấy thế nào?" Lưu lão tiên sinh cũng đứng lên từ ghế ngồi ở trên cao, lại gần hỏi.

Kỷ Vũ Đình khẽ mỉm , sắc mặt trong nháy mắt lại càng tỏa sáng mắt mở to, dáng vẻ sớm đã có nét xinh đẹp thướt tha, qua thêm vài năm thì không biết là mỹ cảnh kinh thế đến dường nào. Thế , có dung mạo như đối với nàng mà thì không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Kỷ Vũ Đình không thấy sự tiếc hận trong mắt Lưu lão tiên sinh, cúi đầu xem cầm : "Đây đều là cầm tốt, đều là vô giá."

"Sao? Tại sao ngươi lại biết là vô giá?" Lưu lão tiên sinh tương đối có cảm với tiểu nương có cử chỉ tự nhiên hào phòng, cư xử nhã nhặn này.

Kỷ Vũ Đình ngồi xuống chỉ vào mặt bên phải của cây đàn cầm :

"Nơi này có con dấu, Nhàn Đình Nhã Khách, đây không phải là biệt danh của lão tiên sinh sao? Bốn cây cầm này toàn bộ đều do lão tiên sinh tự mình , dĩ nhiên là vô giá ."

Lời ra xác thực đã khiến Lưu lão tiên sinh cùng Kỷ Lâm thay đổi cách về nàng, Kỷ Lâm hứng thú hỏi: "Muội muội, sao muội lại biết Nhàn Đình Nhã Khách là biệt danh của lão tiên sinh?" Việc mà ngay cả hắn còn không biết, thì Kỷ Vũ Đình từ chỗ nào lại biết rõ như ?

Lưu lão tiên sinh vốn nghĩ là do Kỷ Lâm cho nàng biết, lại nghĩ hai người vừa rồi cũng không có thời gian những thứ này, huống chi, Kỷ Lâm cũng chưa chắc đã biết rõ chuyện này. Nhàn Đình Nhã Khách, là bí danh dùng khi ông còn trẻ, trừ những lão hữu lâu năm, bậc tiểu bối như nàng hẳn là không biết.

Kỷ Vũ Đình một tiếng, trong sự ngây thơ lộ ra cái đẹp thuần khiết, chỉ thấy nàng : "Việc này cũng không khó đoán mà. Lúc trước tiểu đồng kia dẫn muội vào, đi qua một gian nhã thất ở góc phía đông, trên tường của nhã thất có treo bốn bức tranh, là tranh lão tiên sinh vẽ lúc trước, con dấu đóng ở góc phải cũng giống cái này."

"Thế ... Kia tuy là bức tranh cũ, sao con cho rằng nhất định là do ta vẽ, có lẽ là tác phẩm của già lâu năm thì sao." Lưu lão tiên sinh càng ngày càng cảm thấy tiểu nha đầu này rất thú vị, tròng mắt đen bóng đảo đảo, lộ ra sự tinh nghịch.

Kỷ Vũ Đình đương nhiên là xác định, bởi vì nàng từng thấy hai bức hoạ kia ở trong yến hội một nhà quan lại quyền quý. Thời điểm chủ nhà giới thiệu với tân khách, có là danh hoạ của Lưu tam lang Lưu lão tiên sinh, mà Kỷ Vũ Đình khi đó cũng may mắn trở thành thượng khách, tiến lên qua vài lần, thế mới biết biệt danh của Lưu lão tiên sinh là gì.

Thế , đều không thể những điều này với họ. Nàng khẽ mỉm , :

"Tài hoa của lão tiên sinh, đương thời ít ai có. Ở trong nhã phòng của chính mình treo một bức hoạ của già lâu năm đã là điều khó có thể xảy ra, đây lại còn tận bốn bức. Sau đó lại thêm bốn cây đàn cầm, chưa kể trong gian phòng này còn bày bộ giá bút bằng gỗ điêu khắc, trên đó cũng khắc con dấu y hệt. Nếu toàn bộ những thứ này đều là tác phẩm của “ già lâu năm” thì đó là điều không thể xảy ra. Cho nên, tiểu nữ mới cả gan suy đoán, vị "Nhàn Đình Nhã Khách" chính là lão tiên sinh."

Lưu lão tiên sinh ngoài ý muốn vuốt vuốt chòm râu, quay đầu thoáng qua Kỷ Lâm. Kỷ Lâm cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn lui tới thư phòng Như Ý viện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, thế hắn đều không có để ý đến những thứ này.

"Được rồi. Nếu như con đã đoán , ta cũng liền không che giấu. Ta sẽ tặng cho con một cây trong bốn cây đàn cầm này. Con thích cây nào?"

Lời của Lưu lão tiên sinh khiến Kỷ Vũ Đình mỉm ngọt ngào. Lúc thư đồng mang đàn cầm đến, nàng cũng đoán lão tiên sinh muốn tặng nàng, tuy có chút ngượng ngùng, nàng cũng không muốn coi nhẹ ý tốt của lão tiên sinh, thoải mái đi tới phía sau của bốn cây đàn cầm, phân biệt thử một chút âm điệu, cuối cùng chọn cây thứ tư tên là đàn cổ

“Nghiễn Tuyết”.

Lão tiên sinh dáng vẻ nàng lựa đàn, liền biết rõ nha đầu kia cũng có kiến thức, cố không lời nào, đợi nàng tự chọn lựa, cuối cùng quả thật nàng chọn trúng cây đàn kia.

Quay đầu thoáng qua Kỷ Lâm, : "Ai nha, muội muội này của con có ngộ tính cao hơn con rất nhiều ."

Kỷ Lâm khiêm nhường , cho dù cảm thấy có điểm kỳ lạ, theo lý thì muội muội ở trong phủ không có người dạy bảo, sao lời việc của nàng lại lão luyện thông suốt như , hơn nữa lại rất thông minh? Thế chỉ trong chốc lát, Kỷ Lâm liền tìm ra đáp án muội muội thiên tư thông minh, không có biện pháp!

Liền : "Muội muội ngộ tính tự nhiên là cao hơn con, thầy chớ có chê ."

Trong phòng, bầu không khí hoà thuận.

Kỷ Lâm ở một nơi bí mật gần đó nàng lên xe ngựa của thư viện, Trong tay nha hoàn Lục Hoàn còn cầm một cây đàn cổ, đối với người ngoài đều Lưu lão tiên sinh tặng cho.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...