Từ ma ma lải nhải chuyện ở bên tai Kỷ Vũ Đình.
Kỷ Vũ Đình ngồi trên ghế thái sư đặt ở cửa phía tây, co hai chân lên, thói quen này giống như dưỡng thành sau rất nhiều năm, chỉ cần nàng thả lỏng mà ngồi thì chính là cái tư thế này, bởi vì nàng cảm thấy đem thân thể cuộn lại như , tạo cảm giác rất an toàn.
Liếc thấy Từ ma ma đang mở đồ ra , nàng thật sự không gợn lên một chút hứng thú nào, nàng còn nhớ đời trước Kỷ Thanh Di cùng Kỷ Ý Hàm cũng tặng đồ cho nàng, đưa cái gì, nàng đã không còn nhớ rõ, hình như một ít đồ dùng mà nương gia cần có. So với các nàng mà , ngược lại Kỷ Giai Kỳ đưa tặng hai giỏ than trắng mới khiến Kỷ Vũ Đình có ấn tượng rất sâu sắc.
Bởi vì trước khi chuyển tới ở tại Linh Lung Các, nàng còn phải ở tại Nguyệt Ngọc Uyển đợi thêm một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này là thời điểm lạnh nhất trong năm, nên hai giỏ than trắng mà Kỷ Giai Kỳ đưa thực sự giúp Kỷ Vũ Đình giải quyết phiền toái không nhỏ.
"Ai da, còn có đại nương cũng thực khách khí, than hôm trước đưa tới còn chưa dùng hết, hôm nay lại đưa thêm, bây giờ thì tốt rồi, buổi tối nương ngủ cũng sẽ không sợ lạnh ."
Từ ma ma vẫn còn lải nhải, Kỷ Vũ Đình lại từ trên ghế đi xuống, đến sau lưng Từ ma ma, thanh âm như từ u cốc hỏi:
"Từ ma ma, bà có biết mẫu thân của ta trụ ở viện nào không?"
Mẫu thân của Kỷ Vũ Đình Lâm thị không có chết, chỉ là điên khùng, bị nhốt trong phủ. Kỷ Vũ Đình còn nhớ kiếp trước, Lâm thị qua đời lúc nàng mười hai tuổi, ấn theo quy củ, nàng phải giữ hiếu ba năm. Khi đó Kỷ Vũ Đình một lòng muốn trèo cao, mặc dù biết mẫu thân còn sống, vì cảm nhạt nhẽo, bắt đầu từ khi nàng có ký ức, Lâm thị đã không ở bên, cho nên đến tận khi Lâm thị mất cũng không đi gặp mặt. Đợi sau khi mẫu thân mất đi, lão thái quân mới bảo nàng tới, đi theo tam phu nhân xử lý tang sự.
Từ ma ma sững sờ, không nghĩ tới Kỷ Vũ Đình lại đột nhiên hỏi vấn đề này, sắc mặt có chút khó coi, Kỷ Vũ Đình thấy nàng bà như , lại mở miệng hỏi:
"Bà ấy là bị điên đúng không? Không có chết?"
Đối mặt với Kỷ Vũ Đình ép hỏi một cách trực tiếp như , Từ ma ma ho một tiếng, rồi đáp: "Không, không có chết! Nhưng, ... Cô nương sao lại hỏi tới việc này. Đại phu nhân mặc dù còn tại thế, lại là bị điên ."
Kỷ Vũ Đình gật gật đầu: "Ân, ta biết rõ bà ấy bị điên. Liền muốn hỏi ngươi, Bà ấy hiện đang ở trong viện nào."
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, đôi mắt đen bóng như chứa cả nghìn đôi sao trời, sáng rực rỡ, Từ ma ma đều cảm thấy không chống khi đôi mắt này nghiêm túc chăm . Bà lấy tay chỉ chỉ phía tây bắc rồi :
"Ở, ở Tây Thiên Viện. Ai nha, sao đột nhiên nương lại hỏi cái này, người lúc này vừa mới lão thái quân ý, không cần vì chuyện này mà chọc tức lão thái quân[5]. Tây Thiên Viện là cấm địa của Kỷ gia, là nơi mà lão thái quân đã có lệnh cấm ra vào."
*[5]Gốc là “sờ lông mày lão thái quân” mình nghĩ tương đương với việc “vuốt râu hùm”
Lấy đáp án từ Từ ma ma, Kỷ Vũ Đình liền không thêm gì, cầm lấy chiếc chăn len đã cũ, đang treo trên giá áo khoác lên người, đi ra ngoài cửa.
Từ ma ma căng thẳng chạy theo : "Cô nương, người định đi nơi nào. Chỗ đó thật sự không thể đi, hơn nữa, đại phu nhân thần trí không rõ ràng, nàng cũng sẽ không nhớ người, người đi cũng vô dụng, nếu người nào thấy thì lão thái quân chỗ đó..."
Kỷ Vũ Đình ra khỏi phòng, bước trên đường lát đá xanh, xuyên qua cổng vòm, trực tiếp đi lên hành lang phía đông, đi về hướng Tây Thiên Viện.
Bạn thấy sao?