Bác sĩ Lý có vẻ không hiểu lắm, tôi đầy thắc mắc:
“Giới thiệu tôi?”
Tôi bật , đưa tay ra:
“Bác sĩ Lý, bây giờ là Bạch Ức 23 tuổi. Rất vui gặp , sau này mong giúp đỡ.”
Biểu cảm của ấy không thể xem là vui vẻ.
Thậm chí, có lẽ vì không nỡ, mà chỉ có thể liên tục lặp lại một câu:
“Sẽ ổn thôi, đừng lo quá.”
Anh ấy quên cả việc bắt tay với tôi.
Bác sĩ Lý là một bác sĩ rất tốt.
Thậm chí, ấy còn mua kẹo cho Bạch Ức 35 tuổi ăn.
Tôi thò tay vào túi, lấy ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, đưa cho ấy.
“Bác sĩ Lý, chuyện thích ăn kẹo sữa, tôi nhất định sẽ không cho các y tá biết đâu. Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc tôi.”
Người đàn ông này dường như có chút ngượng ngùng.
Bước ra khỏi bệnh viện, bầu trời hôm nay rất trong xanh.
Chỉ là… thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Vừa đi hai bước, tôi bỗng thấy bóng dáng của Trình Tẫn.
Bên cạnh là một người phụ nữ xa lạ.
Rất tệ.
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về ta trong nhật ký.
Nếu có cỗ máy thời gian, tôi nhất định sẽ bảo Bạch Ức 35 tuổi dán ảnh ấy vào trong nhật ký.
Tôi định giả vờ như không thấy, vừa đi hai bước, liền nghe thấy giọng :
“Bạch Ức, em đến bệnh viện gì?”
Mẹ tôi vẫn khỏe mạnh, ba tôi đã mất.
Hình như tôi thật sự không có lý do nào để ở đây.
Tôi né tránh ánh mắt , lạnh nhạt :
“Không liên quan đến .”
Tôi không dám về phía người phụ nữ bên cạnh .
Thậm chí, trong đầu tôi đã bắt đầu nghĩ—
Nếu tôi buông tay, có người khác thì phải sao?
Nhưng… chẳng phải đây chính là điều tôi muốn sao?
“Em khó chịu ở đâu à?”
Tôi của quá khứ rất thích nũng với .
Thích dỗ dành, lại càng thích khóc trước mặt .
Chỉ là bây giờ tôi mới nhận ra—
Mất đi người mình , muốn nhịn khóc thật sự rất khó.
Ngón tay tôi siết chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác đau rát truyền đến, hình như tôi đã cào rách da.
Cơn đau giúp tôi tỉnh táo hơn một chút.
“Không có gì, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi. Mẹ tôi đang đợi, tôi đi trước.”
Người phụ nữ bên cạnh Trình Tẫn nhẹ nhàng lên tiếng:
“Tổng giám đốc Trình, chúng ta đi thôi?”
Anh gật đầu.
Và rời đi.
Về đến nhà, tôi mở nhật ký ra, lật đi lật lại nhiều lần.
Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở một dòng chữ.
【Trình Tẫn rồi sẽ một người khác. Em nên vui cho ấy mới phải.】
7
Dù đã biết rằng nếu tôi đẩy ra, sẽ có người khác bước vào bên cạnh .
Anh vốn dĩ xuất sắc, đâu phải chỉ có mỗi tôi mới thấy điều đó.
Nhưng điều duy nhất tôi có thể …
Chỉ là buông tay .
Nhật ký còn viết rằng, có lẽ tôi không chỉ đơn thuần bị mất trí nhớ.
Tương lai, tôi có thể trở nên nóng nảy, điên cuồng, thậm chí tổn thương những người xung quanh.
Thậm chí…
Tôi có thể không sống lâu.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi bật .
Từ khi quen biết Trình Tẫn, tôi luôn bảo bọc rất kỹ.
Mỗi bước chân đều có người chuẩn bị sẵn giày.
Mỗi lần mệt đều có ghế kéo ra cho tôi ngồi.
Mỗi khi đói, chỉ cần mở miệng là có người đưa thức ăn đến.
Tôi chưa từng cần phải tự mình đoán xem điều gì là thật.
Có vẻ như Bạch Ức 35 tuổi, vẫn chưa thật sự bị nuông chiều đến mức ngu ngốc.
Vì bây giờ, tôi dường như có một việc còn quan trọng hơn phải .
Tôi muốn chăm sóc mẹ thật tốt.
Vậy nên, tôi quyết định lấy lại kịch bản mà mình đã bỏ quên.
Chỉ cần hoàn thành nó trước khi cục tẩy ký ức lại hành lần nữa, tôi sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Dự án tôi nhận lần này là một kịch bản lớn.
Điều duy nhất không ổn—
Trước đây tôi mới chỉ viết phần mở đầu, phần còn lại phải theo đoàn phim, vừa quay vừa viết tiếp.
Dự án đầu tư rất lớn, diễn viên tham gia còn là những cái tên nổi tiếng.
Đây là một cơ hội tôi không thể từ chối.
Bởi vì tôi cần tiền.
Tôi mang theo cuốn nhật ký, chào tạm biệt mẹ, rồi chính thức gia nhập đoàn phim.
Hai ngày đầu tiên, tôi tham gia đọc kịch bản cùng đoàn phim.
Tôi phát hiện, Bạch Ức 23 tuổi vẫn còn một bộ não rất tốt.
Vẫn còn đầy hy vọng với giới giải trí.
Tôi có thể rõ ràng trình bày hướng đi của kịch bản, cũng có thể thức đêm để suy nghĩ tiếp nội dung sau này.
Ngày thứ năm trong đoàn phim, tôi gặp một người.
Cô ấy là nữ diễn viên đóng vai nữ ba—Kỷ Cầm.
Tôi thực sự không có ấn tượng gì về ấy.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ấy đã tỏ thái độ với tôi.
“Tôi không ngờ đạo diễn lại để một người có nhân phẩm như biên kịch.”
Thật đáng tiếc.
Trong nhật ký của tôi, thậm chí không hề có cái tên Kỷ Cầm.
“Cô Kỷ, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Tôi sẽ cố gắng viết kịch bản thật tốt.”
Kỷ Cầm nhạt, giọng đầy châm chọc:
“Nói nghe hay quá. Cô có thể viết kịch bản, chẳng phải nhờ vào việc leo lên giường người khác sao?”
Nếu đến chuyện leo giường, thì tôi leo giường của Trình Tẫn cũng không ít lần.
Tôi nhạt:
“Cô Kỷ, mọi chuyện đều cần có bằng chứng, nếu không đừng bừa.”
Chuyện tôi từng là vợ của Trình Tẫn, trong giới chưa từng công khai.
Dù sao tôi cũng đã rời khỏi ngành, còn ta cũng chỉ coi là một nửa người trong giới.
“Thật ghê tởm. Mấy loại phụ nữ như , tôi đã gặp nhiều rồi.”
Tôi không biết trong miệng ta, tôi đã “leo lên giường” của ai.
Nhưng tôi biết—
Ánh mắt của nhiều người trong đoàn phim đã thay đổi.
Những nhân viên trước đây đối xử với tôi rất tôn trọng, giờ đã bắt đầu xa lánh.
Đến cả đạo diễn cũng bắt đầu soi mói kịch bản của tôi nhiều hơn.
Tôi chỉ muốn sống thật tốt, vì sao lại khó đến ?
8
Gần đây tôi viết kịch bản đến mức đầu óc quay cuồng, chóng mặt liên tục.
Lịch trình việc cực kỳ thất thường.
Lúc nào cũng phải chỉnh sửa kịch bản theo cầu, khiến tôi mệt mỏi đến gầy sọp đi trông thấy.
Người khác bỏ mặc tôi, tôi lại càng có thể chìm sâu vào thế giới sáng tác của mình.
Hôm nay, một nhân viên đoàn phim mang đến cho tôi một cốc trà sữa, rằng:
“Là diễn viên trong đoàn mời mọi người uống.”
Tôi nhận lấy ly trà sữa, khẽ mỉm cảm ơn.
Nhưng chưa kịp uống hết, ly trà trong tay tôi bỗng bị người ta hất văng xuống đất.
“Ai cho uống?”
Tôi ngơ ngác Kỷ Cầm—
Cô ta lúc này đang nổi điên ngay giữa đoàn phim:
“Loại người như cũng xứng đáng uống trà sữa tôi mời sao?”
Trong ký ức của tôi, hoàn toàn không có chuyện này.
Vậy nên, tôi không thể nào hiểu lý do thực sự khiến ta phát điên thế này.
Tôi bình tĩnh :
“Xin lỗi, tôi không biết là mời. Thế này đi, tôi sẽ chuyển tiền lại cho .”
Cô ta trừng mắt tôi đầy khinh bỉ, giọng lại càng lớn hơn:
“Ai thèm tiền của loại phụ nữ chẳng ra gì như ? Tôi còn thấy bẩn tay nữa đấy!”
Sự ác ý này, có lẽ Bạch Ức sau 25 tuổi đã gặp không ít.
Nhưng ấy không viết gì về nó trong nhật ký.
Tôi không thể để ta cứ thế bôi nhọ mình:
“Cô Kỷ, đây không phải lần đầu tiên. Cô hết lần này đến lần khác công khai lăng mạ tôi.”
“Hoặc là rõ lý do ngay tại đây.”
“Hoặc là tôi sẽ báo cảnh sát, chuyện này rõ ràng trước mặt họ.”
Tôi biết, có điều gì đó đang ẩn giấu.
Nếu không, ta sẽ không có thái độ thù địch với tôi đến mức này.
Nhưng đến khi phải ra lý do, ta lại bắt đầu ấp úng, không dám rõ.
Đúng lúc ta đang lúng túng không biết gì, Trình Tẫn bất ngờ xuất hiện.
Anh xuống ly trà sữa bị hất đổ trên mặt đất, rồi tiến về phía tôi.
Anh khẽ ngồi xuống, giọng trầm thấp:
“Giày bị bẩn rồi.”
Tôi không phải người quá ưa sạch sẽ, lại cực kỳ kén chọn trong chuyện giày dép—
Không chịu nổi dù chỉ một vết bẩn.
Anh lấy khăn giấy ra, cúi đầu giúp tôi lau giày, vừa vừa lạnh nhạt :
“Tìm một chỗ, tôi muốn nghe xem lấy tư cách gì để vợ tôi như .”
Anh đang bảo vệ tôi—như thể thật sự là chồng tôi .
Chết tiệt.
Tôi lại một lần nữa rung vì .
Nói thật, tên của rất có trọng lượng.
Ngay khi lên tiếng, tôi liền có cảm giác dựa hơi người quyền lực mà chèn ép người khác—cảm giác này, thật sự rất sảng khoái.
Tôi từng viết trong nhật ký, rằng vì tôi, Trình Tẫn bắt đầu đầu tư vào ngành điện ảnh.
Và nhờ vào con mắt tinh tường, thực sự đã tạo dựng một vị trí vững chắc.
Thế nên, khi Kỷ Cầm nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, ta lập tức sững sờ:
“Tổng giám đốc Trình, …”
Trình Tẫn ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Vợ tôi chưa bao giờ kể với tôi chuyện xảy ra trong đoàn phim. Nếu tôi không đến, chắc cũng không chứng kiến những ‘màn trình diễn đặc sắc’ này.”
Bạn thấy sao?