Ký Ức Xóa Nhòa [...] – Chương 1

Làm thủ tục ly hôn, ký ức của tôi bỗng trở nên mơ hồ.

Trình Tẫn : “Đây là cuộc ly hôn mà em muốn, ký đi.”

Chẳng phải tôi luôn khao khát gả cho Trình Tẫn sao?

Khi nào chúng tôi đã kết hôn rồi?

Hoang mang, tôi vô thức chạm vào móc treo trên điện thoại của mình.

Trên đó có một dòng chữ:

“Nhất định phải ly hôn với Trình Tẫn.”

1

28 tuổi, tôi người đàn ông này rất nhiều

Nhân viên thủ tục khuyên nhủ: “Hai người mới 35 tuổi thôi, có mâu thuẫn gì lớn đến mức phải ly hôn không? Hay suy nghĩ lại một chút?”

“35 tuổi? Không phải tôi mới 28 sao?”

“Bạch Ức, em lại giở trò gì đấy?”

Lúc này, tôi mới nhận ra Trình Tẫn trước mặt có chút khác biệt.

Anh mặc một bộ vest gọn gàng, phong thái trưởng thành và chững chạc hơn hẳn.

“Còn đứng đó gì? Đây là cuộc ly hôn em muốn, ký đi!” – Giọng thúc giục của Trình Tẫn kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó đã biến mất khỏi trí nhớ của mình, không thể nhớ ra .

Tôi chằm chằm vào đơn đăng ký ly hôn trước mặt, từng chữ đều quen thuộc, vì sao tôi lại không có chút ấn tượng nào?

Khi nào tôi kết hôn với Trình Tẫn?

Tôi đã lấy Trình Tẫn, sao có thể muốn ly hôn ?

Tôi vứt bút xuống, hoảng loạn chạy ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cổng Cục Dân Chính, tôi chợt cúi xuống chiếc móc treo trên điện thoại của mình.

Đó là một chiếc móc ghi điện thoại.

Tôi mở ra, bên trong có vài dòng chữ:

【Nhất định phải ly hôn với Trình Tẫn.】

【Nếu cảm thấy như đã quên điều gì đó, hãy về nhà kiểm tra cuốn sổ tay dưới chân bàn việc.】

【Năm nay, đã 35 tuổi rồi.】

Đây là nét chữ của tôi, tôi không nhầm.

Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ gì về quá trình viết ra những dòng chữ này.

Tôi quay người chạy trở lại.

Trình Tẫn lúc này không biểu lộ cảm gì, điện thoại của tôi vẫn liên tục rung lên.

Anh thấy tôi quay lại, đặt điện thoại xuống, rồi hỏi:

“Bạch Ức, em hối hận rồi sao?”

Thấy tôi im lặng, giọng bỗng trở nên dịu dàng hơn:

“Chúng ta đừng ly hôn nữa, không?”

Tôi lắc đầu.

“Ly hôn đi, Trình Tẫn.

“Tôi sẽ ký ngay bây giờ.”

2

Ký ức của tôi như bị một cục tẩy xóa đi từng chút một.

Chỉ cần chớp mắt, có thể đã mất đi cả một khoảng thời gian dài.

Lần này, tôi đã quên mất năm năm.

Bạch Ức 33 tuổi bỗng nhiên quay trở lại Bạch Ức 28 tuổi.

Về đến nhà, tôi khóa mình trong phòng.

Tôi cúi xuống, lấy ra một cuốn sổ từ dưới chân bàn việc.

Trên trang đầu tiên, tôi đã viết một cái tên cho nó:

【Nhật ký mất trí nhớ】.

Mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ một vụ tai nạn xe hơi.

Tôi bị chấn thương nặng ở đầu.

Hôn mê suốt một thời gian dài, lúc tỉnh lại ban đầu chỉ là hay quên những chuyện nhỏ nhặt.

Tôi nghĩ có lẽ do công việc quá bận rộn, thức khuya, mất ngủ liên tục nên mới .

Nhưng sau đó, những lần quên bắt đầu trở nên dày đặc hơn…

Ký ức của tôi có thể biến mất bất cứ lúc nào

Như thể có một cục tẩy vô hình xóa sạch một phần nào đó trong đầu tôi.

Tôi không thể đoán trước mình sẽ quên đi bao nhiêu năm nữa.

Nhưng may mắn là, trong cuốn nhật ký, tôi đã viết rõ ràng—

Tôi và Trình Tẫn nhau.

Lý do tôi muốn ly hôn, chỉ đơn giản vì căn bệnh này.

Anh tôi. Tôi cũng .

Nhưng bây giờ, tôi mới hiểu ra rằng—

Chúng tôi không phù hợp với nhau.

Dẫu , ít nhất tôi đã từng đi cùng một đoạn đường.

Nhật ký ghi lại mọi thứ đã xảy ra trong những năm qua.

Giờ đây, tôi đang cố gắng học thuộc về chính quá khứ của mình theo những gì viết trong đó.

Nghĩ lại cũng thật nực .

Những câu chuyện trong nhật ký khiến tôi có cảm giác như đang đọc về cuộc đời của một người khác.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Tôi vội vàng thu dọn lại cuốn nhật ký.

Ngoài cửa là Trình Tẫn.

“Anh đến gì?” – Tôi đã bình tĩnh lại.

Anh có vẻ đã uống hơi nhiều.

Đôi mắt tôi, vẫn mang theo một sự dịu dàng giống như một cún con.

Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào trong vòng tay.

Khoảng cách giữa 165cm và 188cm khiến tôi hoàn toàn bị ôm trọn trong vòng tay rộng lớn.

Hơi thở của vương trên đỉnh đầu tôi, giọng trầm thấp đầy dịu dàng:

“Bạch Ức, một tháng thôi, em có thể lần nữa không?”

Thật ra…

Không cần đến một tháng.

Bây giờ tôi cũng rất , hóa ra tôi vẫn luôn .

Giữ lại hay buông tay, tôi đều không .

Thời gian cân nhắc ly hôn là một tháng.

Thế , trong nhật ký, tôi chỉ viết một lý do đơn giản:

Tôi không nữa.

“Trình Tẫn, nghĩ chỉ cần dây dưa thế này là tôi sẽ lại sao?”

Tôi tham luyến hơi ấm này, vẫn dứt khoát đẩy ra:

“Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa, có thể trưởng thành một chút không?”

Anh đột nhiên :

“Bạch Ức lúc 28 tuổi, ngày nào cũng hỏi khi nào cưới ấy.”

Trái tim tôi chợt khựng lại.

Tôi sợ đã nhận ra chuyện tôi bị mất trí nhớ.

Nhưng chỉ nhạt, tiếp tục:

“Em vừa , suýt chút nữa cũng quên mất… Bạch Ức, em đã 35 tuổi rồi.”

Tôi chằm chằm:

“Nói xong chưa? Một tháng sau, vẫn giờ cũ, đến cục dân chính nhận giấy ly hôn. Đừng đến trễ.”

Sau khi rời đi, tôi tựa lưng vào cửa, khóc rất lâu.

28 tuổi ấy, có lẽ đã chết rồi.

Còn tôi của 35 tuổi, chỉ là một kẻ hèn nhát đến thảm .

3

Tôi của năm 28 tuổi vẫn còn việc trong giới giải trí.

Chỉ là một diễn viên hạng mười tám, chẳng có danh tiếng gì.

Hồi đó, Trình Tẫn luôn tôi, hỏi tại sao không dùng mối quan hệ của , hoặc để đầu tư cho tôi một bộ phim.

Tôi từ chối.

Lúc ấy, tôi đầy tham vọng, tin rằng bản thân chắc chắn có thể tự mình tạo dựng một chỗ đứng trong ngành.

Sau đó, năm 29 tuổi, tôi đập vỡ đầu một nhà sản xuất bằng chai rượu—và chính thức rời khỏi giới giải trí.

Điều may mắn là, vì vẫn nghề, tôi trở thành một biên kịch.

Nhưng đến năm 34 tuổi, trí nhớ của tôi ngày càng tệ, viết đoạn sau lại quên mất đoạn trước, cuối cùng đành phải gác bút.

Trong nhật ký có một dòng thế này:

“Có lẽ không chỉ là vấn đề hay quên, tôi cảm thấy mình đã đánh mất đi sự nhạy bén vốn có.”

Tôi cầm bút, viết thêm một dòng mới vào nhật ký:

【Ngày 15 tháng 10 năm 2024, tôi và Trình Tẫn ký đơn ly hôn.

Một tháng sau, nhớ đến lấy giấy chứng nhận ly hôn.】

Sau đó, tôi mở lịch ra, khoanh tròn một vòng thật lớn vào ngày 15 tháng 11.

Ra khỏi phòng, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp.

Bà chẳng hay biết chuyện gì, chỉ cúi đầu rửa rau giúp tôi.

“Trong tủ lạnh của con chẳng có gì cả, con tính nhịn đói luôn à?

“Lớn từng này rồi, mà mẹ vẫn phải đến chăm con mỗi ngày.”

Tôi đột nhiên lao đến, ôm chầm lấy bà từ phía sau.

Tôi sợ bà thấy nước mắt của tôi.

Bà ở phía trước, vẫn là kiểu giọng điệu lầm bầm trách móc quen thuộc:

“Nước… Con cái gì thế? Mau buông ra, ướt hết tay áo mẹ rồi đây này!”

Nhưng tôi vẫn vùi mặt vào bờ vai bà, không kìm mà bật khóc.

“Mẹ ơi, con nhớ ba.”

Tôi của năm 28 tuổi vẫn còn có ba.

Nhưng tôi của năm 35 tuổi… thì không còn nữa.

4

“Con bé ngốc này, con sao ?”

Mẹ tôi dừng tay, quay lại tôi đầy lo lắng:

“Con , con sao thế?”

Nếu không có cuốn nhật ký ấy, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ vô tư hơn một chút.

Ba tôi vì công việc, quanh năm ở nước ngoài, hiếm khi về nhà.

Nhưng rồi… ông mất ở nơi đất khách quê người.

Hồi đó, mẹ không dám với tôi, chỉ biết lặng lẽ trốn trong phòng mà khóc.

Mãi đến gần ba tháng sau, khi tôi nhận ra điều bất thường, sự thật mới bị vạch trần.

Lần đó, tôi đã nổi giận với mẹ rất lớn.

Mẹ vừa khóc vừa :

“Lúc đó con đang mang thai, mẹ sao dám với con đây?”

Sau này, tôi mới biết—

Người đau khổ nhất, thực ra chính là mẹ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...