09
Tôi ở nhà chơi với bé Túc Nô ba ngày.
Cục bột nhỏ này vừa nhiều, lại còn cực kỳ biết nũng.
Giờ tôi mới hiểu tại sao dì Lý tôi không thể rời con dù chỉ một phút.
Chết thật.
Trên đời này sao lại có sinh vật vừa thơm thơm mềm mềm lại đáng đến chứ.
Khuôn mặt thì hoàn hảo kế thừa hết nét đẹp của tôi và Túc Thừa.
Quan trọng hơn là — không hề thừa hưởng cái tính “khóc không kiểm soát” của Túc Thừa.
Chúc mừng! Thật sự chúc mừng!
“Mẹ ơi, mẹ lại đuổi ba ra công ty nữa à?” — Túc Nô nằm phơi nắng cùng tôi, ngẩng đầu hỏi.
Tôi đỏ cả mặt, lập tức bắt từ khóa — “lại”.
Khoan đã, chẳng lẽ trước đây tôi thường xuyên đuổi Túc Thừa ra khỏi nhà?
Túc Nô tiếp: “Mẹ đoán xem lần này mấy ngày thì ba sẽ chịu xin lỗi? Mẹ còn bắt ba quỳ nữa không?”
Tôi sững người.
Tới con trai mà còn biết rõ như là sao?
Tôi vội : “Không có không có, mẹ sau này sẽ không bắt ba quỳ nữa đâu.”
Túc Nô lắc đầu, dụi dụi đầu vào người tôi.
“Không cần thế đâu mẹ. Thật ra ba rất thích quỳ mà. Ba bảo đó là bằng chứng mẹ còn ba.”
Tôi: “……”
Du Du à! Nhìn xem chị đã biến Túc Thừa thành ra thế nào rồi!!!
Tôi thầm mắng mình mấy câu trong lòng.
Tính lại thì… cũng gần ba ngày rồi.
Chắc tới lúc đến công ty tìm Túc Thừa rồi.
Nói thật, ba ngày không thấy gương mặt đẹp trai đó, tôi cũng thấy hơi… nhớ.
Vừa đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, Túc Nô đã lon ton chạy theo sau dặn dò:
“Mami nhớ chuyện dịu dàng nha, thuốc nhỏ mắt của ba hết từ hôm qua rồi!”
Tôi: “……”
Khoan, chẳng lẽ trước đây tôi toàn mắng ấy đến mức phải… xài thuốc nhỏ mắt???
Thôi rồi.
Tôi đúng là người tệ thật.
Nhưng cũng cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng với Nô Nô:
“Mẹ biết rồi, ngoan ở nhà nha!”
10
Vừa đến công ty, lễ tân như thấy ánh sáng cuối đường hầm, vội vàng lao đến.
“Phu nhân, cuối cùng cũng tới… không biết ba ngày nay tụi em sống thế nào đâu…”
Cô ấy như sắp khóc đến nơi, vừa vừa đưa tôi vào thang máy.
Trước khi cửa thang đóng lại, còn không quên khéo léo nhắc nhở:
“Cô nhất định phải… giải quyết ổn thỏa hiểu lầm này nhé.”
Tôi thở dài bất lực.
Không nhớ nổi đây là người thứ bao nhiêu khuyên tôi hôm nay rồi.
Chắc là do trước đây cãi nhau ở công ty nhiều quá.
Lên tới tầng việc, mọi người thấy tôi bước ra thì ai nấy nín thở.
Chỉ dám thì thầm nhỏ giọng:
“Đến rồi đến rồi, cứu tinh đến rồi!”
“Đừng vội mừng quá, nhỡ đâu lại đổ thêm dầu vào lửa thì toi đời.”
“Nhìn cái bộ dạng giận đùng đùng kia kìa, mau chuẩn bị sẵn kính râm cho sếp đi.”
“Thôi đừng , tôi còn hy vọng phu nhân tới hòa kìa.”
“Nghĩ gì , cậu từng thấy ấy cúi đầu bao giờ chưa? Cổ như bằng thép ấy.”
……
Tôi nghe không sót một chữ nào, thái dương giật giật liên hồi.
Chưa từng thấy tôi cúi đầu đúng không?
Được rồi, hôm nay để mấy người mở mang tầm mắt, kiểu như lấy dao nhỏ rạch mông — cho nhớ đời.
Vừa bước đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng chuyện bên trong.
“Tần Huân! Mẹ nó cậu chơi tôi cái chiêu quái gì thế hả, ba ngày rồi mà vợ tôi vẫn chưa chịu tìm tôi!”
“Cái kiểu ‘lùi để tiến’ khỉ gió gì đó, vợ tôi mà bỏ thật thì tôi cho cậu ra đảo hoang sống với khỉ luôn đấy!”
“Tôi còn mong con trai tôi đỡ cho vài câu, ai ngờ thằng nhóc bận cảm với mẹ nó, quên luôn là ba nó còn sống… Đúng là nghiệp quật!”
Giọng Túc Thừa càng càng nhỏ, cuối cùng lại lẫn cả tiếng mũi nghẹn ngào.
Không cần đoán cũng biết, giờ mà tôi đẩy cửa bước vào thì sẽ thấy cảnh ta mắt đỏ hoe, lệ lưng tròng.
Nghĩ , tôi quyết định không gõ cửa, đợi ta bình tĩnh lại một chút rồi mới vào.
Tần Huân lập tức lên tiếng: “Không phải chứ, đại ca, lại khóc à?”
Túc Thừa không biết ném cái gì rầm xuống sàn, gào lên: “Tôi không có khóc!”
Tôi không nhịn bật khẽ.
Lại nghe Tần Huân : “Đại ca, bình tĩnh chút, có khi chị dâu chỉ đang cần thời gian suy nghĩ thôi. Với lại, ‘lùi một bước tiến ba bước’ tuy hơi chậm, hiệu quả lắm, tin tôi đi.”
Cái này thì tôi công nhận.
Chiêu này hiệu nghiệm thật, chỉ là… Túc Thừa chẳng có nổi tí kiên nhẫn nào.
Túc Thừa khàn giọng: “Suy nghĩ à? Cô ấy ba ngày không thèm đoái hoài gì tới tôi! Thêm vài ngày nữa là tôi sợ ấy chạy thẳng đến Cục dân chính ký đơn ly hôn luôn rồi!”
Tôi nghe mà khóe môi cứ cong lên không hạ xuống nổi.
Đúng lúc đó, bên trong vang lên tiếng bước chân dồn dập và giọng Túc Thừa:
“Không chịu nổi nữa! Dù ấy có đánh chết tôi, tôi cũng phải về nhận sai. Bàn phím, sầu riêng, thảm đá… cứ việc đưa lên, tôi quỳ hết!”
Cửa bị mở phăng ra, còn tôi thì vẫn chưa kịp thu lại nụ ngơ ngác trên mặt.
Thế là tôi và Túc Thừa — người đang đeo kính râm — mặt đối mặt, bốn mắt nhau.
Tôi: “……”
Túc Thừa vẫn còn cố tỏ ra cứng rắn: “Em tới gì?”
Tôi lập tức quay đầu bộ rời đi.
Túc Thừa hoảng hốt, vứt luôn vẻ ngoài lạnh lùng, kéo tôi lại:
“Đừng, đừng đi.”
11
Vào văn phòng rồi tôi mới thấy Tần Huân.
Tần Huân từng là cánh tay phải đắc lực của Túc Thừa, kiểu phó tổng huyền thoại một thời.
Chỉ là giờ ta chẳng còn phong độ như xưa nữa.
Tôi mỉm chào, một cách tế nhị: “Anh ăn mặc… giản dị thật đấy.”
Tần Huân gãi đầu, thành thật đáp: “Nghề giáo là thế mà.”
À, thì ra giờ chuyển nghề đi… trồng người rồi.
Tôi gật gù, khách sáo: “Cảm ơn thầy giáo Tần đã vất vả.”
Tần Huân phẩy tay, vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm:
“Không vất vả, chỉ là… đời nó khổ.”
Người ngoài đi rồi, tôi mới từ từ quay sang Túc Thừa.
“Tôi có chuyện muốn với .”
Sắc mặt Túc Thừa lập tức thay đổi, môi run nhẹ.
Anh im lặng một lúc, cố nén : “Chuyện gì?”
Chỉ cần biểu cảm đó, tôi liền đoán — chắc chắn nghĩ tôi định … chuyện ly hôn.
Tôi thở dài một hơi thật nặng, lòng cũng chua xót theo.
“Túc Thừa… xin lỗi .”
Là xin lỗi cho chính mình của bảy năm sau, Cũng là cho chính tôi của hiện tại.
Dù là “tôi” của thời điểm nào, Tình của Túc Thừa dành cho tôi chưa từng thay đổi — đến tận xương tủy.
Tôi cứ tưởng mình cao tay, Nhưng thật ra chỉ là ỷ lại vào dành cho mình.
Túc Thừa khẽ cụp mắt, tháo kính râm xuống, lại lộ ra gương mặt đẹp đến đáng thương.
Tôi âm thầm gật gù với câu ấy: Anh ấy thật sự rất đẹp khi khóc.
“Em nghĩ chỉ cần xin lỗi, là sẽ đồng ý ly hôn sao?”
Tôi lập tức phản bác: “Ai muốn ly hôn?”
Nói xong, tôi dùng hành chứng minh — ngồi phịch lên đùi , hai tay ôm lấy cổ.
“Em không nỡ rời xa ‘ đẹp nhỏ’ đâu.”
Chỉ trong một giây, cả mắt và mặt Túc Thừa đều đỏ ửng, thậm chí đỏ cả đến vành tai.
Anh như không tin vào tai mình, dè dặt hỏi: “Em… là sao?”
Tôi không nhịn , trêu một câu:“Chồng à, kể cả em có bị xe tông ngoài đường, cũng sẽ bò về nhà với .”
Mặt Túc Thừa đổi sắc ngay, cau mày gắt: “Nói linh tinh gì thế!”
Cái biểu cảm kia khiến tôi mềm lòng không chịu nổi.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác xót xa và đau lòng ập đến.
Túc Thừa đã đặt mình quá thấp.
Từng lời từng hành của tôi, trong thế giới của , đều như giông tố.
Tôi đưa tay nâng mặt lên, vào đôi mắt đỏ hoe rồi cúi xuống hôn nhẹ.
Chậm rãi :
“Túc Thừa, em . Luôn luôn . Ngoài ra, em chưa từng ai khác.
Nên xin … hãy bỏ hết lo lắng và bất an, đón nhận của em một cách bình yên.”
“Anh là lựa chọn duy nhất trong tim em. Mãi mãi là .”
Như đã đoán trước, Túc Thừa lại khóc.
Nhưng lần này, cố kìm nén. Nước mắt chực rơi mà không rơi nổi, càng khiến người ta muốn ôm thật chặt.
Có gì ngọt ngào hơn cảm giác một người đàn ông từng ở đỉnh cao giờ đang run rẩy cầu mong ?
“Em… thật chứ?”
Tôi gật đầu, xác nhận lần nữa.
“Thật. Dù em có quên đi bao nhiêu ký ức, thì chỉ cần vừa thấy , tim vẫn sẽ đập loạn.
Lời có thể dối, cơ thể thì không.”
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù ký ức có phai nhòa thế nào — chỉ cần thấy , tim tôi vẫn sẽ rung .
Túc Thừa ôm tôi rất chặt.
Tôi hơi khó thở, không đẩy ra.
Bởi vì tôi biết, cần một sự lựa chọn kiên định đến nhường nào.
Tôi . Nên tôi sẵn sàng cho điều đó.
“Cho dù em có đang lừa … cũng cam tâm. Nhưng nếu em dám nhắc đến hai chữ ly hôn nữa,
sẽ chết cho em xem.”
Tôi: “……”
Nói ra mấy câu kiểu “chết sống” trong khoảnh khắc thế này… đúng là rất “Túc Thừa”.
Tôi chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Túc Thừa tiếp tục đe dọa: “Và cả đời này, sẽ hận em luôn!”
Tôi suy nghĩ một chút — hận một đời và nhớ một đời có khác gì nhau?
Nhưng không dám ra miệng, sợ Túc Thừa lại sụp đổ thành… đống thủy tinh vỡ.
Sau một hồi ôm hôn mãnh liệt, Túc Thừa cuối cùng cũng ổn định lại cảm .
Cái chuông “báo công việc” trong tôi vang lên — bản năng nhận lỗi lập tức bật chế độ.
“Thật ra… em biết mà, nếu không có âm thầm sắp xếp thì với hồ sơ của em, chẳng thể nào thư ký riêng cho đâu.”
Túc Thừa bị tôi dỗ dành đến vui vẻ, hào sảng thừa nhận luôn.
Tôi không ngạc nhiên lắm.
Tiện miệng lẩm bẩm một câu: “Cứ tưởng của mình là định mệnh cơ đấy.”
Túc Thừa bẹo má tôi một cái — không đau nhột.
Anh nghiến răng : “Định mệnh cái rắm! Là do ông đây dốc hết tâm huyết, lập kế hoạch từng bước, dùng não đến vắt kiệt mới có đấy!”
Tôi , vừa bất ngờ vừa .
Nhưng ngẫm lại thì, ngoài sự cố chấp không chịu buông tay của Túc Thừa,
tôi thật sự không nghĩ ra lý do nào khác khiến mình cam lòng ở lại.
“Túc Thừa, luôn nghĩ chính những chiêu trò bẩn thỉu đó và đứa bé đã giữ em lại.”
“Nhưng thật ra… em ở lại là vì tự nguyện.
Một người phụ nữ chỉ sinh con cho người mình . Và con là đứa bé thuộc về cả hai chúng ta.”
Nói xong, tôi lập tức hối hận.
Chết tiệt.
Lại khóc nữa rồi!
Túc Thừa rốt cuộc bao giờ mới cai cái tật “rụng nước mắt mất kiểm soát” này đây?!
Thôi , chồng mình — tự mình dỗ.
Nước mắt của Túc Thừa giống như phần mềm mại nhất trong trái tim .
Mỗi giọt rơi xuống, đều mang theo và nỗi bất an dành cho tôi.
Và tôi cuối cùng cũng hiểu — không phải là một cuộc đấu, không phải ai cúi đầu trước là người thua.
Yêu là học cách bao dung và thấu hiểu.
Là sẵn sàng vì đối phương mà gạt bỏ kiêu hãnh.
Là khi mưa bão đến, vẫn nguyện ôm chặt lấy nhau.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?