1
Khi tôi vừa tắt điện thoại thì một thân hình nóng bỏng đã dựa sát vào tôi.
“Chị, chị phải đi về ngay sao?”
“Chẳng phải đã sẽ ở lại giúp em điền nguyện vọng rồi mới về trường sao?”
Chu Thời Nghiễn ôm chặt tôi vào lòng, giọng mang theo chút buồn bã. Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi,
Chu Thời Nghiễn tiến sát lại gần, ánh mắt đầy mong đợi.
“Thật ra… em cũng có thể đi cùng chị về trường mà…”
“Sao chị chưa bao giờ để em đến trường của chị?”
“Em hứa sẽ không phiền đâu…”
Lòng tôi bỗng chùng xuống, nhẹ nhàng rút khỏi vòng tay cậu ấy mà không để lộ cảm .
Học trưởng vừa gọi điện thông báo rằng suất trao đổi sinh viên đã có kết quả, nhắc tôi tranh thủ về trường hoàn tất thủ tục.
Tôi đã sớm đăng ký một suất du học tại Pháp lại luôn lừa Chu Thời Nghiễn rằng mình sẽ về trường thi.
Nếu Chu Thời Nghiễn biết tôi không phải đi thi mà là đi nước ngoài, chắc chắn cậu ấy sẽ phát điên mất.
Tôi xoa đầu cậu ấy, nở một nụ dịu dàng.
“Tất nhiên chị sẽ ở lại giúp em điền nguyện vọng rồi…”
Không biết Chu Thời Nghiễn có cảm thấy điều gì khác thường không gần đây cậu ấy càng trở nên dính người hơn. Ngay cả buổi liên hoan tốt nghiệp sau kỳ thi đại học cũng không muốn tham gia, ngày nào cũng quấn lấy tôi. Dường như cậu ấy sợ tôi sẽ bỏ đi .
Về lý thuyết, khi Chu Thời Nghiễn hoàn thành kỳ thi đại học, nhiệm vụ của tôi với tư cách là gia sư của cậu ấy cũng sẽ kết thúc cậu ấy lại cứ đòi tôi phải ở lại cho đến khi điền xong nguyện vọng.
Nhìn Chu Thời Nghiễn, người mà trong lòng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tôi, lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác tội lỗi.
Sau khi dỗ dành Chu Thời Nghiễn xong, tôi vừa bước ra cửa thì gặp mẹ cậu ấy, Lâm Vi.
“Cô Trì, chúng ta chuyện một chút.”
2
Tôi bắt đầu trở thành gia sư cho Chu Thời Nghiễn cách đây một năm.
Vì vừa học vừa , học trưởng giới thiệu cho tôi một công việc gia sư. Nhà họ Chu trả lương gia sư rất cao, đủ để tôi có thể nghỉ hết những công việc bán thời gian khác.
Lần đầu tiên gặp Lâm Vi, bà ấy thẳng thắn đi vào vấn đề.
“Cô Trì, nghe là thủ khoa khối tự nhiên…”
“Tôi muốn cho Tiểu Nghiễn đăng ký ngành tài chính của Đại học Thanh Hoa, điểm số của nó không cải thiện . Nếu có thể nâng điểm số của nó lên, thù lao nhất định sẽ khiến hài lòng…”
Trong tháng đầu tiên, Chu Thời Nghiễn rất ghét tôi. Ban đầu, tôi cầu cậu ấy gọi tôi là “chị.”
Cậu ấy tôi vài giây, nhướng mày:
“Đồ nhà quê, tránh xa tôi ra!”
“Tôi không cần gia sư…”
“Tôi khuyên tốt nhất nên cút sớm!”
Chu Thời Nghiễn lúc đó mới chỉ 19 tuổi, ngang bướng, nổi loạn. Khí thế trên người giống như một con nhím đầy gai nhọn, luôn đề phòng mọi người xung quanh.
Tôi có thể thấy rõ rằng cậu ấy không tin tưởng bất kỳ ai.
Cậu ấy thích đua xe nên thường xuyên trốn học và lập nhóm đua xe với bè. Trong tuần có hai buổi học thêm Chu Thời Nghiễn luôn cố ý vắng mặt.
Bà Lâm rằng trước đó Chu Thời Nghiễn bị ốm nặng một trận, thập tử nhất sinh. Vì từng phải phẫu thuật tim và nghỉ học một năm nên tính khí cậu ấy trở nên rất khó chịu. Năm đó cậu ấy đã đuổi không ít gia sư.
Cũng thẳng thắn như lần gặp đầu tiên, Lâm Vi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, lời ít ý nhiều mà với tôi:
“Ở đây có 5 vạn, và Tiểu Nghiễn không cần liên lạc nữa.”
“Tiểu Nghiễn không hợp với việc học tiếng Pháp, tôi mong thằng bé sẽ học ngành tài chính.”
“Cô Trì, mục đích tiếp cận Tiểu Nghiễn là gì…”
Ánh nắng chói chang rọi xuống bàn, phản chiếu lấp lánh trên tấm thẻ.
Dù không có sự đe dọa của Lâm Vi thì tôi cũng đã chuẩn bị rời đi. Thủ tục trao đổi sinh viên đã xong, chỉ còn hai ngày nữa là tôi sẽ ra nước ngoài.
3
Ngày điền nguyện vọng, Chu Thời Nghiễn bám tôi hơn bình thường. Vì tôi nên cậu ấy luôn muốn đăng ký vào chuyên ngành tiếng Pháp. Tôi nghiêm túc khuyên Chu Thời Nghiễn:
“Em không thể từ bỏ sở thích của mình chỉ vì chị .”
“Mỗi người đều có con đường riêng, nên tự chọn lựa vì bản thân mình.”
“Chị không muốn em sau này phải hối hận…”
“Hơn nữa, chuyên ngành tiếng Pháp và tài chính cùng nằm trong một khuôn viên, không cách xa nhau lắm, em vẫn có thể gặp chị mỗi ngày.”
Dù Chu Thời Nghiễn có phần cố chấp, cậu ấy luôn nghe lời tôi.
Sau một hồi lâu, cậu ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp, điền vào nguyện vọng khoa tài chính của Đại học Thanh Hoa.
Chàng trai trẻ tuấn tú cúi đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối, kéo tay áo tôi.
“Chị ơi, em không muốn rời xa chị dù chỉ một ngày.”
“Hay chị đưa em đến trường luôn đi…”
Tôi xoa đầu cậu ấy, mỉm dỗ dành:
“Ngoan nào, chúng ta sẽ gặp lại khi khai giảng nhé!”
Sau nhiều lần tôi hứa hẹn, Chu Thời Nghiễn mới miễn cưỡng để tôi về trường. Trước khi tôi rời đi, cậu ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh tôi vào lòng. Nụ hôn ấm áp rơi xuống trán tôi. Tôi nghe thấy cậu ấy nhẹ nhàng :
“Chị ơi, khi gặp lại…”
“Em sẽ trao bản thân cho chị không?”
Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kinh ngạc mà mở to không chớp!
Khuôn mặt của chàng trai ửng đỏ, vội vàng siết chặt cổ tay tôi.
“Không từ chối!”
Lòng tôi chùng xuống, nhẹ nhàng đáp lại:
“Được…”
Chúng tôi, có lẽ sẽ không bao giờ có ngày gặp lại.
4
Tôi không quay đầu lại mà dứt khoát ra nước ngoài.
Năm năm trôi qua nhanh chóng, tôi trở thành một phiên dịch viên song ngữ, cờ công ty chỉ định quay về nước để việc với chi nhánh.
Tuy nhiên, tôi lại bất ngờ nổi tiếng nhờ một đoạn video phiên dịch song ngữ lan truyền rộng rãi. Đồng nghiệp Trình Nhược cầm video đưa qua trước mặt tôi:
“Hạ Hạ, bây giờ cậu là người nổi tiếng của công ty chúng ta rồi đó.”
“Giám đốc Thượng Tú gửi lời mời, muốn thực hiện một buổi phỏng vấn đặc biệt với cậu, nghe trong buổi đó còn có tổng giám đốc của Tập đoàn Chu thị, Chu Thời Nghiễn.”
“Chu Thời Nghiễn này là một nhân vật truyền kỳ đấy, là con trai duy nhất của Tập đoàn Chu thị, lại không tham gia vào công ty gia đình, mà lập ra một công ty công nghệ khi còn ở đại học với bè.”
“Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, công ty công nghệ của Chu Thời Nghiễn đã nổi bật lên, và cậu ấy cũng trở thành nhân vật nóng hổi trong giới công nghệ…”
Suy nghĩ của tôi đột nhiên ngưng lại, chiếc cốc cà phê bất chợt bị đổ. Tôi theo phản xạ định lau dọn, kết quả là cốc cà phê lăn xuống đất, bàn việc trước mặt tôi trở nên lộn xộn. Từng giọt cà phê từ bàn nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Tôi không thể nghe rõ những lời phía sau nữa. Tim tôi như có một khoảng trống đột ngột xuất hiện.
Đã bao lâu rồi tôi không nghe thấy cái tên Chu Thời Nghiễn nữa?
Từ khi tôi ra nước ngoài, suốt năm năm qua, tôi chỉ tập trung vào học hành và công việc.
Tôi chưa bao giờ cố tìm hiểu về Chu Thời Nghiễn. Chỉ trừ những cuộc gọi cờ từ học trưởng khi tôi vừa ra nước ngoài.
“Ngày khai giảng năm nhất, có một học đệ họ Chu đến tìm em . Lúc cậu ấy nghe em ra nước ngoài rồi, cậu ấy như phát điên, suýt đá vỡ cả bàn ở phòng chính trị giáo dục.”
“Trì Hạ, thật đi, có phải trước khi ra nước ngoài, em đã tổn thương học đệ đó mà không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”
Trình Nhược vẫy vẫy tay trước mặt tôi.
“Hạ Hạ, cậu sao thế?”
i
Tôi mím môi:
“Nhược Nhược, mình có thể không đi không?”
“Tất nhiên là không rồi, giám đốc đã đồng ý rồi, đây là cơ hội quảng bá tốt cho công ty chúng ta.”
“Bà ấy biết cậu không thích phỏng vấn nên đã ra lệnh cho mình, nếu cần thì phải trói cậu mà đưa đi!”
Tối trước buổi phỏng vấn, tôi đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, Chu Thời Nghiễn siết chặt cổ tôi:
“Trì Hạ, chị còn dám quay về!”
Cảm giác nghẹt thở mạnh mẽ quét qua cơ thể, chàng trai trong lòng lúc nào cũng chỉ có tôi, bỗng chốc biến thành một con sói hoang, cắn mạnh vào cổ tôi.
Tôi bị giật mình tỉnh dậy, khi tỉnh dậy, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi hoảng hốt sờ lên cổ mình, may mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ.
Chu Thời Nghiễn là con cưng của trời, tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi trong cuộc đời rực rỡ của cậu ấy mà thôi, dù có gặp lại, chắc cậu ấy cũng không nhớ tới tôi nữa.
Bạn thấy sao?