22
Sau khi kết thúc buổi hội chẩn với các chuyên gia, tâm trạng của Tiêu Lẫm không hề tốt lên chút nào.
Họ đã nghiên cứu trạng của Thẩm Chỉ, mặc dù không quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu muốn ấy nhanh chóng khôi phục trí nhớ, thì phải để ấy tiếp với những điều ấy muốn.
Mà ấy muốn tiếp với ai?
Còn cần phải hỏi sao?
Đương nhiên là Tạ Ý Hiên.
Tiêu Lẫm ngồi một mình trong văn phòng, cảm thấy trái tim mình như bị bóp méo.
Trước đây.
Anh ta luôn nghĩ rằng Thẩm Chỉ ta sâu đậm.
Nhưng bây giờ.
Anh ta cảm thấy cảm của ấy dành cho ta, hoàn toàn không bằng Tạ Ý Hiên.
Cách ấy ta, là sự ngoan ngoãn và phục tùng.
Cô ấy sẽ quan tâm ta, đáp ứng ta.
Nhưng khi ấy nhắc đến Tạ Ý Hiên, gương mặt đỏ bừng đầy e thẹn, đó là biểu cảm mà Tiêu Lẫm chưa từng thấy qua.
Như một mới biết .
Mà thật ra, Tiêu Lẫm cũng không quen thuộc với Thẩm Chỉ thời niên thiếu, thậm chí không hề có một chút ấn tượng nào.
Thế , cho dù là , ta vẫn không thể chấp nhận việc ấy từng thích một người khác.
Bọn họ đã từng…
Đã từng gì?
Hôn nhau sao?
Chắc chắn là có.
Chỉ cần nghĩ đến đó, Tiêu Lẫm đã tức giận đến mức không thể kiểm soát.
Đúng lúc này—
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi từ nhà.
“Thưa ngài.
“Bên nhà xuất bản gọi đến tìm phu nhân, không thể liên lạc với ấy.”
23
Sau khi nhập viện, mỗi ngày Thẩm Chỉ đều phải kiểm tra rất nhiều lần, điện thoại cũng không có bên cạnh.
Nhà xuất bản không gọi cho ấy, nên đành gọi về nhà.
Tiêu Lẫm quá bận, 99% các cuộc gọi ở nhà đều do Thẩm Chỉ nhận, nên lúc đó ấy cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Nhà xuất bản muốn xuất bản tiểu thuyết của ấy, ấy vui vẻ đồng ý ngay lập tức.
Thẩm Chỉ là một người thích chia sẻ.
Nhưng ấy từng có một mối đơn phương rất dài.
Cô ấy đã từng thích một người.
Cô ấy đưa ta vào câu chuyện của mình.
Mong rằng một ngày nào đó, có thể để thật nhiều người thấy.
Chỉ là…
Không cần lo lắng.
Anh ta sẽ không bao giờ thấy đâu.
Bởi vì ta chưa bao giờ quan tâm đến ấy đang gì.
Cô ấy đọc sách, ta nghĩ ấy chỉ thời gian.
Cô ấy dùng máy tính, ta nghĩ ấy đang chơi game.
Anh ta chưa từng để tâm đến quá khứ của ấy, cũng chẳng muốn chuyện về tương lai với ấy.
Anh ta chính là chồng theo kiểu “hợp tác liên hôn” của ấy—Tiêu Lẫm.
24
Tiêu Lẫm vừa lật trang đầu tiên của quyển sách, đã xác nhận —Tạ Ý Hiên chính là ta.
Những dòng chữ ấy, vừa ngọt ngào, vừa chua xót.
“Các có biết cảm giác lặng lẽ dõi theo một người là thế nào không? Chính là đứng bên cạnh người mình thích, một kẻ trộm thầm lặng.”
“Hôm nay, tôi đã ‘trộm’ nhiệt độ cơ thể của Tạ Ý Hiên.”
Đoạn văn miêu tả tỉ mỉ:
Anh ta vừa đá bóng xong, lấy hết can đảm chạy đến đưa nước, suốt quá trình không dám ngẩng đầu lên, may mắn là đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay ta, dù chỉ chưa đầy một giây, đã vui vẻ cả một ngày dài.
Bóng đá.
Đưa nước.
Đầu ngón tay chạm vào nhau.
Tiêu Lẫm lập tức nhớ ra—
Năm ta học lớp 12, từng có một đỏ mặt chạy đến đưa nước khoáng cho .
Khi ấy đến gần, trên người ấy thoang thoảng hương vani của kem lạnh…
Thực ra.
Kể từ ngày hôm đó, ta đã biết đến ấy.
Lớp 10-2, Thẩm Chỉ.
Một phát triển chậm rất ngoan ngoãn và đáng .
Chỉ là…
Anh ta không nghĩ quá nhiều, thậm chí còn không nhớ rõ ấy.
Một cảm giác nặng nề lướt qua trong lòng Tiêu Lẫm, không rõ là hối tiếc hay gì khác…
Anh ta tiếp tục lật sang trang tiếp theo—
Phía sau viết rằng, nụ hôn đầu tiên của họ là vào ngày 21 tháng 5, mười năm trước.
Thì ra đây chính là nụ hôn đầu tiên mà Thẩm Chỉ từng nhắc đến.
Đương nhiên.
Phần này chỉ là trí tưởng tượng của ấy.
Trong tiểu thuyết cũng là hư cấu.
Cuốn tiểu thuyết này, nửa thật nửa giả, chút hiện thực đan xen với rất nhiều tưởng tượng.
Mối đơn phương của Thẩm Chỉ, vừa ngọt ngào, lại vừa đắng cay.
…
Chỉ là.
Tâm trạng của Tiêu Lẫm lại vô cùng tốt.
Sau khi gập cuốn sách lại, ta gì cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.
Thì ra.
Anh ta chính là “Tạ Ý Hiên” mà Thẩm Chỉ thầm thích bao năm qua.
Anh ta ghen với chính mình.
Nghĩ đến điều đó, khóe môi Tiêu Lẫm không nhịn mà nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên ta nhận ra, Thẩm Chỉ thích lại là một cảm giác lâng lâng đến .
Anh ta chỉ muốn ngay lập tức chạy đến tìm , để nghe thêm vài lần rằng, thích “Tạ Ý Hiên”.
Nhưng—
Đúng lúc này.
Cửa phòng đột ngột bị gõ.
Giang Vận ôm theo một hộp quà, tìm đến ta.
Nụ trên mặt Tiêu Lẫm dần tan biến, người cũ ngày nào, ta dừng bước.
Thấy , Giang Vận liền đặt hộp quà lên bàn.
“Đây là bánh ngọt tôi tự , đặc biệt cảm ơn đã cứu tôi.”
Cô ta và ta từng là người cũ, lại xa cách nhiều năm.
Thế , khi đối diện với ta, Giang Vận vẫn luôn đầy tự tin.
“Tôi nghe , vì cứu tôi, suýt chút nữa chậm trễ bệnh của Thẩm Chỉ.
“Chuyện này, Thẩm Chỉ chắc là không biết đâu nhỉ?”
Giang Vận cắn môi, ra vẻ đầy hối lỗi.
Tiêu Lẫm vốn dĩ có cảm phức tạp khi thấy ta.
Nhưng ngay khi nghe câu vừa rồi, sắc mặt ta lập tức cứng đờ.
“Cô gì? Tôi chậm trễ bệnh của Thẩm Chỉ?”
25
Giang Vận mở to mắt, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
“Tôi và Thẩm Chỉ cùng gặp tai nạn.
“Cô ấy ngay trước tôi.
“Anh không biết sao?”
Nói đến đây.
Giang Vận cúi đầu, giọng nhỏ dần.
“Đều là lỗi của tôi.
“Tôi quá sợ chết.
“Hôm đó tôi chảy rất nhiều máu, tôi sợ nếu mình chết đi thì…”
Giọng ta mềm yếu, đầy đáng thương.
Nhưng.
Tiêu Lẫm lại chẳng nghe lọt một chữ nào.
Đêm hôm đó, tai nạn xe khách khiến rất nhiều người bị thương.
Là một bác sĩ, ta hoàn toàn không thể nhận ra ai là ai.
Anh ta cũng không rõ ai đưa vào viện trước ai.
Anh ta luôn nghĩ rằng, Thẩm Chỉ chẳng may xui xẻo, đến viện khi phòng cấp cứu đã quá tải.
Nhưng bây giờ—
Anh ta bỗng nhớ lại đêm đó—
Anh ta đã có thể tự mình cứu .
Thế mà ta lại đẩy ra xa.
Anh ta vẫn nghĩ, bản thân chưa buông bỏ cảm với Giang Vận.
Nhưng nếu cho ta một cơ hội lựa chọn lại—
Anh ta chắc chắn sẽ không…
Không.
Không còn cơ hội nào nữa.
Tiêu Lẫm chợt nhớ đến đoạn văn trong cuốn tiểu thuyết của Thẩm Chỉ:
“Hôm nay là ngày tôi thích Tạ Ý Hiên nhất.
“Rõ ràng ấy có thể cứu thế bá trước, ấy thà đắc tội với người quen biết lâu năm, cũng nhất định chọn cứu người lang thang trước.
“Bởi vì người lang thang đến trước, và trạng nghiêm trọng hơn.
“Anh ấy , cứu người phải xét đến thứ tự đến trước sau, cũng phải phân rõ mức độ nặng nhẹ, tuyệt đối không phân biệt con người.
“Tôi nghĩ, chính khoảnh khắc này, tôi mới thực sự thích ấy.”
Vậy bây giờ.
Thẩm Chỉ còn thích ta không?
26
“Tiêu Lẫm? Anh sao ?”
Giang Vận khẽ chớp mắt, lo lắng ta.
“Có phải Thẩm Chỉ đang giận dỗi không?”
“Gia đình áp lực với sao?”
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Giang Vận thoáng hiện lên một tia căm hận.
Năm đó, chẳng phải vì bị gia đình Tiêu Lẫm ép buộc mà ta mới rời bỏ ta sao?
Nếu năm đó ta dũng cảm hơn một chút thì tốt rồi.
Dù sao thì bây giờ lại, dù Tiêu Lẫm không phải là thiếu gia nhà họ Tiêu, ta vẫn có thể cho ta một cuộc sống không lo không nghĩ.
Nhưng.
Bây giờ vẫn chưa muộn.
Giang Vận cắn môi, đôi mắt long lanh nước, nhẹ nhàng bước về phía Tiêu Lẫm.
Nhưng ta lại ngẩng đầu lên, lạnh nhạt :
“Từ giờ đừng đến tìm tôi nữa.”
Giọng lạnh đến tận cùng.
Đôi mắt Giang Vận mở lớn, những giọt nước mắt rơi từng chút một.
27
Lúc này, tôi đang đứng ngay trước cửa.
Tôi nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Tiêu Lẫm và Giang Vận.
Nhưng lạ thật.
Tôi không cảm thấy quá đau lòng.
Có lẽ ngay khoảnh khắc bị bỏ rơi, tôi đã chấp nhận sự thật này rồi.
Không sao cả.
Hiện thực là hiện thực, tiểu thuyết là tiểu thuyết.
“Tạ Ý Hiên” của tôi sẽ mãi mãi không thể xuất hiện trong thực tế.
Lúc mới biết nhà xuất bản đã gọi cho Tiêu Lẫm, tôi không hề lo lắng.
Tôi nghĩ dù ta có đọc tiểu thuyết cũng sẽ không nhận ra mình chính là Tạ Ý Hiên.
Vì phần lớn trong đó chỉ là những tưởng tượng của tôi.
Tôi tưởng tượng rằng tôi và ta nhau, rằng tôi kết hôn với ta.
Chỉ có một vài chi tiết là dựa trên hiện thực.
Tôi nghĩ.
Anh ta sẽ không nhớ.
Nhưng không ngờ.
Anh ta nhớ tất cả.
“Trận bóng đá năm lớp 12, lúc em mang nước cho , em cúi đầu suốt, vẫn thấy góc mặt của em, còn ngửi thấy mùi vani của kem trên người em.
“Không hiểu sao, lại nhớ rất rõ.
“Sau đó phát hiện, em thường xuyên xuất hiện xung quanh .
“Thư viện trường, phòng tự học, căn tin.
“Lúc đó, chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp.”
Ngày đó, Thẩm Chỉ rất nhỏ bé, vẫn còn là một nữ sinh lớp 10, cơ thể phát triển chậm hơn các cùng tuổi.
Dù có thêm vài lần, cũng không phải kiểu khiến người ta ấn tượng ngay lập tức.
Nhưng Tiêu Lẫm lại nhớ ấy một cách kỳ lạ.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại.
Có lẽ chỉ là do ta có trí nhớ tốt thôi.
Trong lòng tôi không có cảm giác mãnh liệt.
Thực ra.
Trí nhớ của tôi dừng lại ở mười năm trước, khi tôi đang viết cuốn tiểu thuyết đó.
Tôi đương nhiên biết Tiêu Lẫm chính là Tạ Ý Hiên.
Ngay từ đầu.
Tôi đã cố ý.
Tôi chỉ muốn tìm một cái cớ để ly hôn mà thôi.
“Thẩm Chỉ, chúng ta đừng ly hôn có không?”
Tiêu Lẫm không thích sự thờ ơ của ấy.
Trước đây, ta rất thích sự ngoan ngoãn của .
Nhưng bây giờ.
Anh ta hy vọng sẽ tức giận.
Thế .
Thẩm Chỉ vẫn ngoan ngoãn như ta mong muốn, nhẹ nhàng :
“Nếu không muốn, thì không ly hôn nữa.”
Dù bố mẹ thiên vị Thẩm Vọng hơn, họ cũng từng thương trong nhiều năm.
Cô sẽ không vì ích kỷ của mình mà hủy cuộc hôn nhân liên kết hai gia tộc.
“Thật sao?” Tiêu Lẫm đột nhiên thả lỏng, ánh mắt bừng sáng.
“Ừ, vì đây là một cuộc hôn nhân thương mại mà.” Tôi khẽ .
Ngay lập tức.
Bầu không khí như bị đông cứng.
Sắc mặt Tiêu Lẫm thay đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ có thể lẩm bẩm:
“Vậy cũng tốt… Như thế cũng tốt…”
Anh ta biết.
Thẩm Chỉ đang giận.
Sau khi nghe những lời của Giang Vận, ta gần như lao ra khỏi văn phòng, ngay lập tức chạm mặt .
Cô đã nghe thấy tất cả.
Anh ta muốn giải thích, không biết phải thế nào.
Dù gì đi nữa, ta cũng đã khiến Thẩm Chỉ hoàn toàn thất vọng.
Anh ta chẳng còn gì để .
May mà.
Giữa ta và , vẫn còn cuộc hôn nhân thương mại này.
Bạn thấy sao?