Sau khi tạm biệt Thẩm Tinh Từ, tôi bước vào ký túc xá, vừa lấy điện thoại ra để xem tôi ở phòng nào thì đã bị một đám con vây quanh.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một con khỉ trong vườn thú.
Đi hai tầng lầu, tôi không nhịn nổi nữa: “Hay là tôi tổ chức họp báo nhé? Mấy cậu có gì muốn , thì cùng gom lại hỏi tôi một lần luôn đi?”
Chuyện gì thế không biết…
Chẳng lẽ trước đây tôi rất nổi tiếng trong trường?
Tôi không hiểu gì cả.
Vừa xong, bọn họ mới lác đác tản ra.
Tôi còn nghe thấy tiếng xì xào bàn luận: “Đúng là khá xinh, trường này nhiều mỹ nữ lắm, chọn bừa một người cũng xinh hơn ấy? Tôi vẫn rất tò mò, không hiểu sao Thẩm Tinh Từ lại ở bên ấy .”
Thật lòng mà , tôi cũng tò mò thế nào mà mình lại cưa một người trai đẹp trai thế.
Về đến phòng, mấy cùng phòng lập tức xông tới, vây quanh tôi ngó nghiêng: “Không sao chứ Dao Dao? Người đó không gì cậu đấy chứ?”
“Tất cả là lỗi của mình, nếu không phải vì tên trai cũ cặn bã của mình, Dao Dao cũng không đến nỗi…”
Tôi khá thoải mái: “Không sao đâu, người bình thường cả đời không có cơ hội trải nghiệm cảm giác mất trí nhớ, coi như tăng thêm trải nghiệm cuộc sống thôi.”
Một cùng phòng lẩm bẩm: “Người bình thường sau khi mất trí nhớ cũng đâu có thêm một người trai.”
Chỉ là giọng ấy quá nhỏ, tôi không nghe rõ lắm.
“Thôi mà.” Thấy mọi người có vẻ buồn bã, tôi đứng ra khuấy bầu không khí, “Vui lên nào, coi như chúng ta quen lại từ đầu đi!”
“Vậy, mình hơi tò mò một chút, mình với Thẩm Tinh Từ quen nhau như thế nào, các cậu có biết không?”
Mặc dù câu này hỏi trực tiếp Thẩm Tinh Từ sẽ tiện hơn nhiều, tôi cũng muốn biết bè tôi nghĩ sao về Thẩm Tinh Từ.
Một nhăn mày: “Dao Dao, nghe bọn mình này, chuyện này có lẽ sẽ khiến cậu hơi sốc, vì tốt cho cậu, bọn mình nghĩ vẫn nên sự thật với cậu thì hơn…”
Tôi: “?”
Nghiêm trọng sao.
Thấy tôi gật đầu, thế là mấy cùng nhau bàn bạc, sau đó cử một người đại diện bước tới, người đại diện hít sâu một hơi: “Thật ra Thẩm Tinh Từ…”
Ngay giây phút đó, điện thoại của ba rung lên cùng lúc.
Chỉ thấy họ liếc qua tin nhắn, sắc mặt bỗng thay đổi, trao đổi ánh mắt với nhau.
Tôi: “?”
“Vậy Thẩm Tinh Từ…?”
“Đúng.” Người đại diện đau lòng , “Thẩm Tinh Từ chính là trai cậu.”
“Chỉ là trước kia hai người luôn đương bí mật, chúng mình cũng không biết nhiều.”
Nhìn vẻ mặt ấy như sắp khóc đến nơi.
Không thể moi gì từ miệng cùng phòng, tôi chỉ còn cách lật lại nhật ký trò chuyện với Thẩm Tinh Từ thôi.
Chỉ có điều lạ là, trong đống tin nhắn cũ của tôi lại không có Thẩm Tinh Từ, dù đã kết ấy vẫn im lìm trong danh bạ của tôi.
Bạn thấy sao?