Anh , nắm lấy tay tôi: “Anh thôi.”
“Em nghe ở đâu mà bảo Lục Đàm Tiếu thích tay chân thế?”
“Nghe đồn mà, người ta ta không dễ đối phó, gia thế cũng rất đáng gờm.”
Còn là trùm trường nữa.
Nhưng mà dùng từ “trùm” trong khuôn viên đại học thì thật là ngố tàu, tôi không nổi.
“Mặc dù chỉ là nghe đồn, chưa biết thật hay không, em vẫn giữ thái độ trung lập, còn thì vẫn nên cẩn thận chút thì hơn!”
Thẩm Tinh Từ im lặng nắm tay tôi một lúc.
“Vậy em có sợ không?”
“Cũng bình thường thôi, dù tin đồn có là thật thì chắc ta cũng không đ á n h em, em chỉ lo cho thôi.”
Thẩm Tinh Từ “ồ” một tiếng, giọng rất khẽ: “Đây là lần đầu tiên có người lo lắng cho .”
Tôi thật sự rất lo lắng: “Vì thế nên cũng đừng quá thân thiết với cậu ta, với tính cách của , em sợ sẽ chọc giận ta mất.”
Anh ấy: “Tính cách của như thế nào cơ?”
Tôi: “Lúc nào cũng đòi một tỷ đấy.”
Anh ấy: “…”
Thẩm Tinh Từ bật , đưa tay xoa rối tóc tôi: “Xét thấy em lo lắng cho như , sẽ giảm cho em năm mươi triệu.”
Giảm hay không cũng chẳng khác gì, còn lâu tôi mới trả tiền cho .
Hình như Thẩm Tinh Từ có tâm sự, ấy không muốn , tôi cũng không tiện hỏi.
Trên đường ấy đưa tôi về, đột nhiên hỏi: “Nếu một ngày nào đó, mọi người xung quanh đều xấu , đều sợ , em sẽ thế nào?”
Tôi đáp: “Vậy thì chắc chắn là họ ghen tị vì quá xuất sắc rồi!”
Đôi mắt Thẩm Tinh Từ chăm tôi, dường như rất mong đợi câu trả lời: “Em không sợ sao?”
Tôi ngơ ngác: “Sao em lại phải sợ ? Anh đâu có m ắ n g em, cũng không đ á n h em.”
Thẩm Tinh Từ tôi rất lâu, rồi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh mỉm , về phía mặt trời đang lặn ở phía xa xa.
“Xong rồi.” Tôi nghe thấy , “Không biết em thích loại còng tay nào.”
Tôi: “…”
Anh à, câu này có chút b i ế n t h á i đấy, không sao, em cũng không ngại đâu.
Sau khi đưa tôi về ký túc xá, Thẩm Tinh Từ lại đi tập luyện.
Đại hội thể thao sắp đến gần.
Nghe ấy thua cược với bè, bị buộc phải tham gia một cuộc thi chạy quãng đường dài.
Khi trở về ký túc xá, một cùng phòng lo lắng chạy đến bên tôi: “Dao Dao, hôm nay cậu gặp Lục Đàm Tiếu à?”
Tôi gật đầu.
“Thế còn Thẩm Tinh Từ?”
Tôi đáp: “Cũng gặp cùng lúc.”
Ngay giây tiếp theo, cùng phòng ngực dậm chân, than thở tiếc nuối: “Xong rồi! Cuối cùng cũng đến bước này rồi!”
Tôi: “?”
“Tội lỗi, tội lỗi, tất cả đều là lỗi của tớ, là lỗi của trai cũ của tớ! Nếu tớ không thất , cậu đã không nổi giận thay tớ, đi tìm ta tính sổ, rồi nhận nhầm người, dẫn đến mất trí nhớ!”
Tôi: “?”
Bạn thấy sao?