Ồ, có vẻ không bất ngờ lắm.
Lục Đàm Tiếu Thẩm Tinh Từ vài lần: “Dao Dao? Cậu thân với ấy từ bao giờ ?”
Nói nhảm gì , trai tôi không thân với tôi thì thân với ai chứ?
Thẩm Tinh Từ đẩy Lục Đàm Tiếu ra một bên, nhảy tới trước mặt tôi: “Em đến từ khi nào?”
“Mới tới thôi.” Tôi cũng nhảy lên trước, bám lấy ấy nũng, “Em đã ngắm từ lâu rồi mà chẳng phát hiện ra em!”
Hôm nay ấy mặc áo hoodie, không che vết đỏ trên cổ, dù đã lâu rồi vết đó vẫn còn.
Hai đứa mới nũng nhau một lúc thì bóng đèn đã không nhịn nổi nữa.
Lục Đàm Tiếu nhíu mày, kéo Thẩm Tinh Từ.
“Hai người là gì của nhau ?” Anh ta có vẻ hơi sốc, “Dạo này mọi người đồn rằng cậu có , là Dao Dao à?”
Ban đầu tôi định phản bác, không phải là đồn, mà là thật, nghĩ lại thì đây vẫn là đàn của tôi, nên tôi đành im lặng.
Thẩm Tinh Từ vẫn , vỗ vai Lục Đàm Tiếu, một cách đầy ẩn ý: “Cậu đoán xem.”
Lục Đàm Tiếu trợn mắt, giọng có chút giận dữ: “Cậu…”
“Thẩm Tinh Từ!” Tôi lập tức kéo Thẩm Tinh Từ về phía sau, bảo đừng trêu chọc Lục Đàm Tiếu nữa, dù sao Thẩm Tinh Từ trông không phải là người chịu đòn giỏi.
Dù có chịu đòn giỏi, thì bị đ á n h vẫn sẽ đau.
Người biết tôi bị mất trí nhớ không nhiều, dù tôi không biết trước đây quan hệ giữa tôi và đàn này thế nào, lễ phép một chút thì cũng không thừa.
Thế là tôi đứng chắn trước Thẩm Tinh Từ: “Đàn , đừng chấp với ấy, tính cách của ấy là thế, đừng chấp nhặt, bọn em còn có việc, lần sau chuyện nhé!”
Nói xong, tôi kéo Thẩm Tinh Từ chạy, chạy ra khỏi sân bóng rổ, quẹo vào một góc, mới dám dừng lại.
Tôi thận trọng thò đầu ra, sau khi chắc chắn Lục Đàm Tiếu không đi theo, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới bình tĩnh lại, tôi thấy Thẩm Tinh Từ đứng bên cạnh , dường như đến mức không thở nổi.
Tôi: “…”
Tôi: “Anh gì ?”
Anh ấy thêm một lúc rồi mới dừng lại, trên môi vẫn nở một nụ dịu dàng.
“Anh mới là người nên hỏi em ấy. Tại sao em lại kéo chạy như ?”
Tôi tiến lại gần ấy: “Anh không biết sao? Nghe Lục Đàm Tiếu chỉ cần không vừa ý là sẽ tay chân, em sợ bị đ á n h.”
Thẩm Tinh Từ suy nghĩ một chút rồi : “Chắc là không đâu.”
Tôi nghẹn lời, lấy đâu ra cái tự tin này?
“Anh nghĩ không thì là không chắc? Nhưng mà em lo lắm đấy!”
Anh ấy sững lại: “Em lo lắng cho à?”
“Tất nhiên rồi, là trai em, không lo cho thì lo cho ai?”
“Vậy…” Anh ấy ngập ngừng một chút, “Nếu không phải là trai của em thì sao?”
Tôi: “?”
Tôi nheo mắt lại, đưa tay lên trán kiểm tra: “Không bị sốt mà, sao lại mấy lời vớ vẩn thế?”
Bạn thấy sao?