4
Tối đó, tôi phải đến công ty nộp một tài liệu.
Trước khi ra cửa, tôi tiện tay khoác luôn chiếc áo khoác hồng đó.
Đi một đoạn, tôi bắt đầu nghi ngờ có người theo dõi mình.
Không lâu sau, con đường phía trước cũng bị chặn lại.
“Tìm rồi, của Sang Việt.”
Một nhóm đàn ông bao vây tôi từ bốn phía.
Tôi :
“Các nhận nhầm người rồi.”
“Nói vớ vẩn!” – tên đó gằn giọng.
“Tao đã theo dõi mày từ lâu rồi! Ngày nào cũng thấy mày quấn lấy thằng Sang Việt, không phải mày thì là ai?”
Tôi bình tĩnh hỏi ngược lại:
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Mười một giờ… thì sao?” – hắn bị câu hỏi của tôi cho ngớ người.
“Nếu Sang Việt thực sự thích tôi, thì liệu biết rõ có nguy hiểm, ta sẽ để tôi ra ngoài một mình lúc mười một giờ đêm sao?”
“…Cũng có lý. Nhưng mà cái áo khoác trên người mày, tao không thể nhầm .”
“Áo khoác?”
Hắn đưa cho tôi xem một tấm ảnh.
Là ảnh chụp chung của Sang Việt và Lục An Ngư.
Lục An Ngư đang mặc chính chiếc áo khoác màu hồng này, đến cả móc khóa trên dây kéo cũng giống y hệt.
Chỉ khác là ấy đội mũ, nên không thấy rõ mặt.
“Không thể nhầm .”
Tên kia tôi một lượt từ đầu đến chân:
“Thấy ba chữ tiếng Anh trên túi áo không? Tao biết cái này là đặt riêng, mày chính là người tao đang tìm.”
Tôi cúi xuống thì mới nhận ra.
Trên túi áo thêu ba chữ cái:
“LAY”.
Không trách vì sao ta tặng tôi chiếc áo này.
Mặc chiếc áo đó lên, tôi chẳng khác nào biến thành Lục An Ngư.
Là cách tốt nhất… để tôi người thế mạng cho ta.
5
Lúc tôi về đến nhà, đã hơn mười hai giờ khuya.
Sang Việt vẫn chưa ngủ.
Nghe tiếng cửa mở, ta bật dậy như phản xạ.
Sau đó vội vàng tôi từ đầu đến chân.
Thấy tôi không sao, mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn mang theo sự bất ngờ:
“Em về nhanh ?”
“Ừ.”
“Không gặp chuyện gì chứ?”
“Sao em phải gặp chuyện gì?” Tôi thẳng vào mắt , hỏi lại.
“Không, không phải ! Ý là… em bình an là tốt rồi.”
Diễn suốt một tháng, đây là lần đầu Sang Việt để lộ sơ hở và sự lúng túng.
Tôi thu lại ánh mắt, cố giữ vẻ bình thản:
“Mệt rồi, em đi ngủ đây.”
Nhớ lại chuyện vừa rồi, tôi vẫn còn thấy ngỡ ngàng.
Trong lúc nguy cấp, Trần Gia Dực bất ngờ xuất hiện.
Anh ấy chẳng cần gì, chỉ cần đứng đó, đám người kia đã hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.
Gia tộc Trần ở thành phố A,
Ai trong giới này mà chẳng biết.
Trần Gia Dực đưa cho tôi cây kem trong tay: “May mà trai đi theo em.”
Tôi hỏi: “Trễ thế này, sao lại ở gần đây?”
“Em mãi không chịu về nhà cùng , trằn trọc không ngủ , nên ra ngoài đi dạo… ai ngờ lại gặp em.”
Trần Gia Dực tôi đầy xót xa: “Chuyện thế này trước đây cũng hay xảy ra sao?
“Những năm qua khi chúng ta bị chia cắt… em đã sống như à?”
Tôi lắc đầu: “Không có đâu, đừng lo.”
Thật ra, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể tin .
Trần Gia Dực là ruột của tôi.
Trước đây nhà họ Trần từng bị lạc mất một con …
Không ngờ người đó lại là tôi.
Vì tìm tôi, những năm qua họ đã vất vả khắp nơi, không quản nắng mưa đường xa.
Ngày có kết quả giám định huyết thống, Trần Gia Dực cùng ba mẹ gác lại toàn bộ công việc, đích thân đến đón tôi.
Chỉ là… tôi vẫn chưa đồng ý.
Thành phố A – đô thị phồn hoa ấy, với tôi mà , thật xa vời.
Hơn nữa, nếu tôi đi rồi… còn Sang Việt thì sao?
Tiếng nước từ phòng tắm vang lên kéo tôi trở về thực tại.
Nhân lúc Sang Việt đang tắm,
Tôi dùng máy tính của để kiểm tra lịch sử trò chuyện.
Sau khi “mất trí nhớ”, Sang Việt đăng ký một tài khoản WeChat mới, chỉ dùng để liên lạc với tôi.
Anh quên hết tài khoản cũ và mật khẩu rồi.
Nhưng trên máy tính vẫn đăng nhập tài khoản chính.
Tin nhắn ghim đầu tiên… là Lục An Ngư.
【Anh Sang Việt, bên đó vẫn ổn chứ?】– Lục An Ngư hỏi.
Sang Việt đáp:【Bọn họ đã để ý đến chỗ này rồi, dạo này đừng đến tìm .】
Lục An Ngư:【Haiz, em chỉ vì thấy bị khách ép rượu quá đáng nên mới mắng hắn, không ngờ lại hỏng chuyện.】
Sang Việt:【Ngoan, biết em vì lo cho .】
Thì ra cái gọi là “đắc tội người ta” là như mà ra.
Tính khí trẻ con của Lục An Ngư không chỉ hỏng vụ hợp tác của Sang Việt, mà còn thảm .
Cô ta lại hỏi:【Anh không ngủ chung phòng với ta đấy chứ?】
【Không.】
Với câu trả lời đó, Lục An Ngư hoàn toàn tin tưởng.
【Thế thì tốt. Em với còn chưa nắm tay nhau, không thân mật quá với ta đâu! Với lại, cũng không cần hy sinh quá nhiều, dù sao Dã Chi cũng đến , lợi dụng một chút thì có sao đâu~】
Lục An Ngư không biết…
Anh Sang Việt mà tin tưởng đang dối.
Anh ta không chỉ ngủ cùng giường với tôi, mà còn vô cùng nhiệt , tối nào cũng muốn quấn lấy tôi không rời.
Tin nhắn cuối cùng, Lục An Ngư hỏi:【Anh định khi nào quay về?】
Sang Việt trả lời:【Sắp rồi. Nếu nhà họ Trần chịu giúp, sẽ sớm quay về.】
【Vậy khi quay về, tính giải thích với Dã Chi thế nào?】
【Nói là trí nhớ đã hồi phục, và người không phải ấy.】
Tôi không đọc tiếp nữa.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng.
Tôi khóa chặt cửa phòng, gọi cho Trần Gia Dực.
“Em nghĩ xong rồi. Em sẽ về nhà với mọi người. Nhưng có một cầu. “Có thể… xóa hộ khẩu hiện tại của em không?”
6
Ba ngày sau, vào một buổi chiều.
Tôi kéo vali, với Sang Việt rằng mình phải đi công tác.
Anh lưu luyến không muốn rời.
Nhưng khi thấy tôi vẫn mặc chiếc áo khoác màu hồng đó, ánh mắt chợt sững lại.
“Em… vẫn muốn mặc cái này sao?”
“Chứ sao nữa? Không phải dành dụm mua tặng em à? Tất nhiên em phải mặc chứ.”
Anh lấy một chiếc áo khác ra: “Đổi sang cái này đi.”
“Sao thế? Áo tặng có vấn đề gì à?”
Ánh mắt Sang Việt lảng tránh: “Nó không dày lắm, sợ em bị lạnh.”
“Sắp vào hè rồi, gì còn lạnh nữa.”
Tôi thẳng vào mắt Sang Việt, hỏi lần cuối: “Rốt cuộc muốn gì?”
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu:
“Không có gì, em thích là .”
Tôi mỉm nhẹ nhõm.
Đó chính là câu trả lời của .
“Vậy em đi đây. Tạm biệt.”
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng.
Như một lời chia tay.
Cô tên Dã Chi từng Sang Việt… đã hoàn toàn biến mất.
Người chết thì mới xóa hộ khẩu.
Nhưng chuyện nhỏ như , với nhà họ Trần chỉ là chuyện vặt.
Tôi đổi sim, đổi tất cả.
Bước vào một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bạn thấy sao?