Khi ba mẹ ruột muốn đón tôi về, phản ứng đầu tiên của tôi là: “Vậy còn Sang Việt thì sao?”
Anh ấy vừa mới mất trí nhớ, cái gì cũng quên hết, chỉ còn nhớ mỗi mình tôi.
Tôi vốn định sẽ dẫn ấy đi cùng.
Nhưng lại vô nghe chuyện với người khác:”Tôi đắc tội với người khác, không muốn bị liên lụy.”
“Dã Chi không quan trọng, ta bị bắt nạt tôi cũng chẳng thấy đau lòng.”
Nghe đến đây, tôi thở phào một hơi.
Vậy thì tốt rồi.
Ngày mai, khi tôi xóa bỏ thân phận Dã Chi này,Anh chắc cũng sẽ không buồn đâu.
1
Tôi về nhà sớm hơn dự định, định tạo bất ngờ cho Sang Việt.
Rồi lại nghe đoạn hội thoại đó.
“Mất trí nhớ à? Đương nhiên là giả vờ rồi.”
Cửa phòng ấy không đóng hẳn.
m thanh lười biếng, tự mãn vang ra ngoài.
“Dạo gần đây tôi đắc tội với một nhóm người, bên đó dọa sẽ trả thù, cả tôi cũng không tha.
“Tiểu Ngư thân với tôi quá, bị bọn họ để mắt tới rồi. “Hết cách, đành phải tìm người đóng thế.”
Tiểu Ngư tên đầy đủ là Lục An Ngư.
Là thanh mai trúc mã của Sang Việt.
Đầu dây bên kia, ấy hỏi: “Nhưng cách này có hiệu quả không?”
“Hiệu quả. Bọn chúng giờ thật sự tin rằng Dã Chi là tôi.”
“Cậu nhẫn tâm thật đấy, dù gì Dã Chi cũng thích cậu bao nhiêu năm rồi…”
“Cậu không hiểu.” Sang Việt ngắt lời đối phương: “Tiểu Ngư khóc cả ngày vì sợ, tôi thật sự không đành lòng, mới bất đắc dĩ nghĩ ra cách này. “Nếu không thì cậu nghĩ tôi muốn rời xa Tiểu Ngư à?”
“Thế còn Dã Chi thì sao? Cậu không thấy tội cho ấy à?”
“Cô ta không quan trọng.” Sang Việt không cần suy nghĩ, liền đáp: “Cô ta không phải Tiểu Ngư. Cô ta bị bắt nạt, tôi cũng chẳng đau lòng.”
Tôi đứng ngây người ngoài cửa.
Có chút không biết phải sao.
2
Tôi không hề biết Sang Việt và Lục An Ngư đã ở bên nhau.
Nếu biết, tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách.
Tôi thích Sang Việt, điều đó không phải bí mật.
Nhưng tôi cũng biết, tôi và ấy không thể nào đến với nhau.
Tôi lớn lên trong nghèo khó, còn ấy sinh ra trong một gia đình trí thức, cách biệt như trời với đất.
Thích nhiều năm như , luôn giữ khoảng cách với tôi.
Cho đến tháng trước.
Sang Việt đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Anh mình bị mất trí nhớ, không nhớ gì cả, chỉ nhớ mỗi tôi.
Sang Việt là người mê thể thao mạo hiểm.
Bị tai nạn va vào đầu cũng không phải chuyện lạ.
Lúc đó, tôi bằng đôi mắt ướt đẫm, khẩn cầu :
“Dã Chi, xin em… hãy cho ở lại đây nhé.”
Tôi mềm lòng, đồng ý cho Sang Việt ở lại nhà mình.
Nhưng trong suốt thời gian đó, tôi nhiều lần muốn dẫn quay về tìm ba mẹ, Sang Việt đều từ chối.
Anh ôm eo tôi, tỏ vẻ tủi thân: “Với , họ chẳng khác gì người xa lạ cả.
“Chi Chi, em không cần nữa sao?”
Sang Việt đẹp trai, lại từng cứu mạng tôi.
Anh nũng, tôi chẳng còn cách nào ngoài việc đầu hàng.
Cứ như , chúng tôi sống chung một tháng.
Người đàn ông từng xa vời như giấc mơ, giờ lại nằm ngay bên gối tôi.
Mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mộng.
Và đúng là mộng thật.
Bởi vì hôm nay, tôi nên tỉnh rồi.
3
Tôi cố ý tạo ra chút tiếng .
Sang Việt lập tức cúp điện thoại, rồi bước ra khỏi phòng.
“Chi Chi, em về từ lúc nào ?”
“Vừa mới vào nhà thôi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ôm lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi.
“Ban đầu định ra đón em tan , ai ngờ em lại về trước.”
Tôi im lặng.
Sang Việt càng siết chặt vòng tay, môi khẽ chạm vào vành tai tôi, đặt một nụ hôn.
“Sao ? Hôm nay đi không vui à?”
“Có một chút.”
“Ai bắt nạt em? Để đi dạy dỗ hắn!”
“Sang Việt,” tôi bình tĩnh đẩy ra, hỏi:
“Trí nhớ của có hồi phục chút nào không?”
“Hình như là chưa.”
“Thật sự không nhớ ai hết à?”
Anh nhẹ:
“Dù sao lúc tỉnh dậy, trong đầu chỉ có tên em thôi.”
“Vậy… Lục An Ngư thì sao?”
Sang Việt cau mày, cố gắng nhớ lại.
“Cô ấy là ai? Anh nên biết người đó sao?”
“Thôi bỏ đi, không có gì.”
Rõ ràng Sang Việt cũng không muốn dây dưa vào chủ đề này.
Anh nhanh chóng đổi sang chuyện khác.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Anh đã chuẩn bị quà tặng.
Là một chiếc áo khoác màu hồng, kiểu dáng rất đặc biệt.
“Anh dành dụm lâu lắm mới mua đấy, em có thích không?” – Sang Việt quan sát vẻ mặt tôi.
Nhưng tôi không đáp lại.
Vì đột nhiên tôi nhớ ra…
Lục An Ngư rất thích mặc đồ màu hồng.
Bạn thấy sao?