Khi họ tỏ vẻ bất mãn gọi tôi lại, tôi quay đầu, để lộ một nụ mỉm đầy khiêu khích:
“Hai người nên cậu ý chăm sóc bản thân nhiều hơn. Biết đâu vài năm nữa, mà con trai các người dẫn về lại là tôi đấy.”
Sau đó, tôi thản nhiên rời đi, để lại ánh mắt kinh ngạc và tức giận của họ phía sau.
Ngoài trời lất phất mưa phùn, Giang Dao đã về nhà trước.
Tôi lấy điện thoại ra, vừa lúc thấy thân Giang Giang gọi đến.
“Tần Thì Vi, cậu đi đâu thế? Một tuần rồi không liên lạc, đi kết hôn luôn rồi hả?”
Cô ấy luôn thích , lần này lại trúng thật.
Tôi vẫy một chiếc taxi, mở cửa bước vào:
“Đúng .”
“Đừng , trai cậu mới 18 tuổi, còn chưa đủ tuổi kết hôn!”
“Với bố của cậu ấy.”
Đầu dây bên kia lặng thinh, không khí im lặng đến mức chết chóc.
Sau đó, Giang Giang cúp máy.
Tiếp đó, ấy gửi cho tôi định vị của một quán bar:
“Gặp nhau giải thích.”
Tôi báo địa chỉ cho tài xế rồi cất điện thoại, hạ cửa sổ xe xuống một chút để cảm nhận làn mưa nhẹ rơi lên mặt, lành lạnh.
Tôi thường bị say xe, nên khi bước vào quán bar, cảm giác buồn nôn vẫn còn lẩn khuất trong bụng.
Ngồi vào ghế, tôi kể sơ lược lại mọi chuyện. Cuối cùng, tôi còn cho Giang Giang xem số dư tám chữ số trong tài khoản của mình.
“Thật ra, Giang Từ còn đẹp trai hơn con trai mình một chút. Tiếc là ta già quá, không hợp với nguyên tắc chỉ hẹn hò phi công trẻ của tôi.”
Giang Giang tròn mắt: “Cậu đang sống trong cái thế giới quái quỷ gì ? Sau này chúng ta còn có thể vui vẻ đi thả thính nữa không?”
Tôi cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi rượu Baileys:
“Miễn là Giang Từ không phát hiện ra thì chắc sẽ không sao đâu.”
Bóng tối trước mặt bỗng chốc bị che khuất.
Ngẩng đầu lên, tôi chạm mặt một gương mặt quen thuộc. Ánh mắt ta vẫn lạnh nhạt, ẩn chứa sự lạnh lùng khó hiểu:
“Cô Tần, đã nhận tiền, tôi hy vọng ít nhất có thể tôn trọng hợp đồng.”
Cồn rượu đầu óc tôi u mê, người cũng lâng lâng.
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Giang Từ, tôi lỡ buột miệng:
“Hợp đồng chỉ chúng ta là vợ chồng, không cấm ngoại mà?”
Thật không may, đúng lúc này, tiếng nhạc trong quán bar vừa dừng, và giọng tôi vì say rượu mà hơi lớn.
“……”
Trong ánh mắt tò mò của cả quán bar, Giang Giang ngồi đối diện tôi lặng lẽ lấy khẩu trang ra đeo lên, che đi khuôn mặt của mình.
Khóe môi Giang Từ khẽ co giật, cúi người bế tôi lên, tiện tay móc luôn chiếc túi vải rẻ tiền của tôi vào tay.
Trước khi đi, không quên quay lại với Giang Giang:
“Cô ấy say rồi, tôi đưa người về trước.”
4
Tôi ngồi co ro ở ghế phụ, cảm nhận kỹ thuật lái xe ổn định của Giang Từ, chợt nhận ra một điều.
Tôi chỉ bị say xe, không hề say Lamborghini.
Đúng là bi kịch của kẻ mang thân tiểu thư số phận lại như người ở.
Bên trong xe yên tĩnh, chỉ có mùi rượu phảng phất. Tôi đổi tư thế thoải mái hơn, quay đầu hỏi Giang Từ:
“Không phải bận tiếp khách sao? Sao lại xuất hiện ở quán bar?”
“Xong việc chuẩn bị rời đi, cờ thấy xuống xe vào quán bar nên tôi đi theo.”
Tôi tối sầm mặt: “Vậy cuộc trò chuyện giữa tôi và nghe bao nhiêu?”
Đèn đỏ hiện ra trước mắt, đạp phanh, một tay đặt lên vô lăng, quay đầu tôi, khóe môi hơi nhếch:
“Tất cả.”
“……”
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, giả vờ say, rồi không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi thật.
Khi về đến nhà, Giang Dao vẫn chưa ngủ.
Cậu ấy ngồi trên sofa chơi game, thấy Giang Từ đỡ tôi vào, liền chạy tới:
“Bố, có phải bố chọc mẹ giận không? Sao mẹ lại đi uống rượu giải sầu?”
Giang Từ mặt không biến sắc bịa chuyện: “Mẹ con vui thôi, hôm nay họp phụ huynh, giáo viên đặc biệt khen con tiến bộ vượt bậc.”
“Thật không?” Giang Dao nửa tin nửa ngờ.
Giang Từ gật đầu: “Đi ngủ sớm đi, chơi game ít thôi. Đây là năm quan trọng, không lơ là.”
Anh dìu tôi lên lầu, rẽ vào hành lang. Ở nơi Giang Dao không thấy, tôi bỗng mở mắt, nắm lấy cổ tay , đẩy dựa vào tường.
Mùi rượu phảng phất khiến giọng tôi trở nên ngọt ngào: “Ông xã.”
Giang Từ cúi mắt tôi.
“Hôm nay tôi đi họp phụ huynh, các bậc cha mẹ khác đều tôi là nhân trèo lên vợ .”
Tôi mỉm , hơi ngẩng cằm, từng chút tiến lại gần :
“Anh biết không? Lúc mới quen con trai , tôi cũng trêu cậu ấy kiểu này đấy”
Tôi nghĩ Giang Từ sẽ lạnh mặt đẩy tôi ra.
Nhưng dưới ánh đèn hành lang vàng dịu, ánh mắt tối sầm lại, tay nắm lấy cằm tôi, định cúi xuống hôn.
Tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên.
Nụ hôn ấy cuối cùng chỉ lướt nhẹ qua một bên má tôi.
Giang Từ đè đầu tôi tựa lên vai , quay lại Giang Dao với vẻ mặt sửng sốt:
“Mẹ con say quá, không khỏe. Bố đang ở đây trông chừng.”
Giang Dao gật đầu, rồi tiếp tục lên lầu.
Tôi khẽ trên vai Giang Từ:
“Hú vía, suýt nữa là hôn cũ của con trai trước mặt nó rồi, đúng không?”
“……”
Anh chỉnh lại đầu tôi, giọng thấp thoáng cảnh cáo:
“Tần Thì Vi, đừng giỡn như thế.”
Hôm sau tỉnh dậy, nhớ lại việc mình mượn rượu trêu chọc Giang Từ, tôi thật muốn chào tạm biệt thế giới tươi đẹp này.
Nhưng dường như chẳng để bụng. Anh chỉnh lại cà vạt, quay đầu tôi vẫn còn cuộn trong chăn:
“Tần Thì Vi.”
Tôi nịnh: “Giang tiên sinh có gì dặn dò?”
Giang Từ hơi nhíu mày:
“Tối thứ Sáu tuần sau nếu có kế hoạch gì thì dời lại hoặc hủy đi. Chúng ta sẽ đưa Giang Dao về nhà chính.”
“……Ồ, thôi.”
Lo ngại phải qua đêm ở nhà chính, mấy ngày sau tôi ở nhà, ôm laptop gõ chữ điên cuồng.
Trong thời gian đó, Giang Giang gọi điện:
“Sao rồi Vi Vi, hôm đó bị chồng cậu đưa về, có gì xảy ra không?”
“Thì có thể xảy ra chuyện gì? Những vây quanh ta còn không lo xong nữa là.”
Dù tôi chưa từng thấy Giang Từ có tiếp với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài tôi.
Nhưng ký ức rối loạn của Giang Dao chắc chắn không phải từ hư không mà ra.
Buổi chiều, tôi đến trường Nhất Trung đón Giang Dao, sau đó tài xế đưa chúng tôi đến trang viên nhà họ Giang ở ngoại ô.
Cả đời tôi chưa từng thấy nơi nào xa hoa đến thế.
Giang Dao như nhận ra sự bối rối của tôi, cậu chủ nắm tay tôi:
“Mẹ, đừng sợ. Ai dám khó dễ, con sẽ đối đầu với họ.”
Khi vào phòng khách, tôi bị choáng ngợp bởi cả đại gia đình đông đúc.
Trong số đó, nổi bật nhất là Giang Từ.
Nhiệt độ trong phòng hơi nóng, cởi áo vest, để lộ chiếc sơ mi xám bạc sọc mảnh bên trong.
Bên cạnh là một trẻ trung xinh đẹp, tóc xoăn nhẹ, mặc váy lụa màu bạc nhạt, đang nghiêng đầu với , trông rất xứng đôi.
Nghe thấy tiếng , ánh mắt Giang Từ quét qua chỗ tôi.
Khi thấy tôi khoác tay Giang Dao, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
Còn Giang Dao thì siết chặt tay tôi hơn:
“Mẹ, chính là ta! Dựa vào danh nghĩa thanh mai trúc mã với bố, muốn đá mẹ ra khỏi vị trí Giang phu nhân.”
5
Thanh mai trúc mã?
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú, vốn dĩ còn định đứng yên xem thêm màn kịch cảm này. Nhưng Giang Dao lại kéo tay tôi, lạnh lùng gọi một tiếng:
“Bố.”
Giang Từ chưa kịp đáp, bên cạnh đã dịu dàng :
“Tiểu Dao cũng đến à?”
Giang Dao không chút biểu cảm đáp:
“ Diêu, đây là nhà họ Giang, tại sao tôi không thể đến?”
Nụ của có tên Diêu Tri Nha thoáng cứng lại.
Ánh mắt Giang Từ dừng lại trên mặt tôi, thoáng vẻ khó đoán.
Một lát sau, nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu như rất thân thiết:
“Tần Thì Vi, lại đây.”
Tôi chấn , vẫn ngoan ngoãn bước qua.
Giang Từ nắm lấy tay tôi, bắt đầu giới thiệu tôi với các thành viên quan trọng trong nhà họ Giang.
Một người phụ nữ đeo đầy trang sức vàng bạc khẽ , :
“Giang Từ à, trước giờ sao không nghe nhắc đến, đây cũng là lần đầu tiên đưa Tần về nhà chính nhỉ? Nhưng mà này, muốn con dâu nhà họ Giang, ít nhất cũng phải lão phu nhân đồng ý chứ?”
Khóe môi Giang Từ khẽ cong lên, nụ nhàn nhạt không chạm đến đáy mắt:
“Chị dâu rồi. Tôi và Giang Dao vốn không sống ở nhà chính, rất ít khi về đây. Là vợ tôi, ấy chỉ cần sự công nhận của tôi là đủ, ý kiến của người khác không quan trọng.”
Để chứng minh lời mình, tay vòng qua vai tôi, dọc theo đường cong sau lưng, cuối cùng dừng lại ở eo tôi.
Anh hơi cúi đầu, tư thế như thì thầm, nhẹ giọng :
“Dựa vào đi.”
Tôi nhanh nhẹn dựa vào , ngọt ngào :
“Ông xã, Tiểu Dao học hành vất vả, trên đường đến đây đã là đói rồi. Khi nào thì ăn cơm ?”
Cậu con trai ngoan ngoãn của tôi ném cho tôi ánh mắt tán thưởng.
Bữa tối ở nhà họ Giang kéo dài đến cả tiếng.
Tôi uống chút rượu, vừa thư giãn, vừa lặng lẽ xem một màn kịch gia đình phức tạp.
Dễ nhận thấy, thái độ của những người trong nhà đối với Giang Từ vừa xa cách, vừa dè chừng. Đặc biệt khi nhắc đến Giang Dao, cả và chị dâu của Giang Từ đều tỏ ra rất khó chịu.
Tôi cũng biết tên của váy bạc là Diêu Tri Nha, con nhà thân của gia đình họ Giang. Rõ ràng, họ muốn gán ghép ta với Giang Từ.
“Hồi nhỏ, A Từ và Tri Nha chơi với nhau thân lắm.”
Chị dâu Giang Từ buông đũa, cảm thán:
“Lúc đó còn , hai đứa nhỏ này hòa hợp như thế, sau này hai nhà nhất định phải kết thân. Không ngờ…”
Diêu Tri Nha khẽ :
“A Từ, kết hôn từ khi nào ? Hình như tôi chưa nhận thiệp mời dự lễ cưới.”
Giang Từ thản nhiên, gắp một con tôm bỏ vào đĩa của tôi, còn giúp tôi gạt lọn tóc lòa xòa bên tai:
“Thì Vi thích sự giản dị, tôi chiều ý ấy. Đám cưới tổ chức đơn giản là rồi.”
Nhớ lại dáng vẻ của mình khi đối mặt với 30 triệu, tôi cảm thấy chột dạ, vội bóc con tôm ra, lấy lòng đặt lại vào bát của Giang Từ.
Cùng lúc đó, Giang Dao lạnh lùng lên tiếng:
“Đám cưới của bố mẹ tôi, tại sao phải mời ? Cô là cái gì?”
“Giang Dao!”
Bạn thấy sao?