Tôi ta, nhẹ giọng hỏi:
“Lục Cận, thì sao?”
Anh ta sững người.
Tôi tiếp tục:
“Anh rõ lòng mình, tôi phải lập tức chạy về bên sao?”
Tôi đứng dậy, thẳng vào mắt ta, từng câu từng chữ rõ ràng:
“Người mà cần xin lỗi không phải là tôi.”
“Bởi vì người
Cô ấy đã chết từ cái đêm bỏ mặc ấy, để đi tìm Phí Mạn rồi.”
Cả người Lục Cận chấn , trong mắt ta hiện lên nỗi đau khôn cùng.
Tôi chỉ tay ra cửa:
“Anh đi đi.”
06
Lục Cận rời đi với dáng vẻ thất hồn lạc phách, như thể ai đó vừa rút hết ba hồn bảy vía của ta, chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch.
Bây giờ, khi đã thoát ra khỏi mối quan hệ này, tôi phần nào hiểu ta đang nghĩ gì.
Chẳng qua cũng chỉ là “thứ không có mãi là thứ tốt nhất.”
Anh ta có thực sự Phí Mạn đến không?
Trước đây tôi từng nghĩ ta ta đến điên dại, bây giờ, tôi không còn chắc canh ta nữa.
Nếu ta thực sự ta như thế, ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này để quay lại với ta.
Nhưng tôi thấu rồi
Tình cảm của ta dành cho Phí Mạn, giống như chính ta đã từng , chỉ là sự không cam lòng của tuổi trẻ, lâu dần trở thành một thứ chấp niệm.
Thậm chí, đến cả chấp niệm ấy cũng không thể vượt qua lòng tự tôn của ta.
Anh ta chưa từng cúi đầu trước Phí Mạn, chưa từng chủ níu kéo ta.
Còn tôi thì sao?
Tôi cũng không chắc ta tôi đến mức nào.
Có lẽ, chỉ là ta đã quen với sự hiện diện của tôi, nên khi tôi rời đi, ta mới thấy không thích nghi kịp.
Tôi kéo rèm cửa sổ, bất giác xuống dưới.
Lục Cận vẫn chưa đi.
Anh ta đứng lặng lẽ dưới gốc cây ngô đồng trước chung cư tôi ở.
Áo khoác màu kaki của ta bị gió thổi tung phần vạt dưới, cả người trông có vẻ gầy hơn trước rất nhiều.
Anh ta đứng đó, trông vô cùng đơn.
Bên ngoài gió thổi ngày càng mạnh, từng hạt mưa đập vào cửa sổ phát ra tiếng lộp bộp.
Mưa rồi.
Nhưng Lục Cận vẫn chưa rời đi.
Anh ta như không hề cảm nhận gì, chỉ không ngừng rút thuốc ra hút, từng đốm tàn lửa lóe lên trong màn mưa xám xịt.
Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, điếu thuốc trong tay ta cũng bị dập tắt, ta vẫn đứng nguyên đó, để mặc cho nước mưa thấm ướt cả người.
Đêm dần khuya, trên đường đã chẳng còn ai qua lại, chỉ còn một mình ta đứng lặng dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Điện thoại tôi bất ngờ nhận một tin nhắn.
Là từ Lục Cận.
“Nếu cũng nếm trải tất cả những đau khổ mà em từng chịu, em có thể tha thứ cho một lần không?”
Tôi lạnh lùng ta qua cửa sổ, rồi dứt khoát kéo mạnh rèm lại.
Giờ mới bộ tịch thì có ích gì chứ?
Dù ta có đứng trong mưa bao lâu, những vết thương tôi đã chịu cũng không thể vơi bớt đi dù chỉ một phần.
Trước đây, tôi từng vì lo ta bị ướt mưa mà liều mình lao qua cả thành phố để đưa ô cho ta.
Còn bây giờ, khi ta ướt sũng giữa màn mưa, tôi lại chẳng có chút cảm nào.
Tôi chỉ nghĩ đến một câu:
Thiên đạo luân hồi, ông trời chưa từng bỏ sót ai.
Tôi không ngờ Phí Mạn lại tìm tôi.
Khi nhận tin nhắn của ta muốn gặp mặt chuyện, tôi chẳng buồn để tâm.
Tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với người phụ nữ này, nên tôi dứt khoát không trả lời.
Ai ngờ ta lại moi địa chỉ của tôi bằng cách nào đó, rồi chặn tôi ngay khi tôi xuống nhà đi dạo.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác dài màu be, đeo kính râm, môi tô son đỏ thẫm, đường nét khuôn mặt sắc sảo mà kiêu kỳ.
Một người phụ nữ đẹp mang theo sức hút đầy tính công kích.
Tôi chợt hiểu vì sao Lục Cận lại không cam lòng đến thế khi bị ta rời bỏ.
Nói thẳng ra, ta và Lục Cận vốn là cùng một loại người.
Từ ngoại hình, gia thế, đến năng lực, cả hai đều sinh ra đã vượt trội hơn người.
Họ quen với việc người khác theo đuổi, cũng quen với sự kiêu hãnh của chính mình.
Có lẽ, sự hấp dẫn giữa họ đến từ chính điểm tương đồng đó.
“Dương Duyệt phải không? Chào , tôi là Phí Mạn.”
Cô ta đưa tay ra, móng tay sơn đỏ rực, giọng điệu lạnh nhạt.
Tôi cau mày, không bắt tay ta.
Tôi không thích ta.
Không chỉ vì ta là “bạch nguyệt quang” trong lòng Lục Cận, mà quan trọng hơn—
Cô ta biết rõ Lục Cận đã có , vẫn không chút do dự chen vào giữa chúng tôi.
Loại người này, trong mắt chỉ có bản thân mình, chẳng bao giờ quan tâm đến việc mình có tổn thương ai hay không.
Không có giới hạn về đạo đức, cũng chẳng có chút ý thức nào về việc tôn trọng người khác.
Người như , tôi chẳng buồn tiếp .
Tôi giả vờ như không thấy ta, trực tiếp bước qua.
Nhưng ta gọi giật tôi lại:
“Chờ đã, tôi muốn chuyện với về Lục Cận!”
Tôi ngoảnh đầu lại, lạnh lùng :
“Tôi đã mất trí nhớ rồi. Nếu thích ta, cứ việc lấy đi. Tôi không có gì để với cả.”
Phí Mạn vuốt tóc, khóe môi hơi nhếch lên:
“Cô cũng không muốn bị người ta vây xem giữa đường đâu nhỉ? Tôi chỉ muốn vài câu thôi, xong sẽ đi ngay, không quấy rầy nữa.”
Tôi thấy phiền, lại sợ nếu không chuyện với ta, ta sẽ còn tiếp tục tìm đến tôi.
Thật lòng mà , tôi chẳng muốn thấy cả ta lẫn Lục Cận thêm lần nào nữa.
Tôi chỉ tay về phía quán cà phê gần đó, giọng mất kiên nhẫn:
“Bên kia có quán cà phê. Tôi cho nửa tiếng, xong thì đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.”
Trong quán cà phê, Phí Mạn chậm rãi khuấy ly cà phê của mình bằng chiếc thìa bạc nhỏ.
Tôi không thích thái độ của ta.
Cô ta luôn có một vẻ cao cao tại thượng, giống hệt như Lục Cận trước đây.
“Chắc cũng biết chuyện giữa tôi và Lục Cận rồi.”
Cô ta hơi ngẩng cằm lên:
“Thật ra, tôi và Lục Cận chỉ ở bên nhau khoảng một năm.”
“Anh ta đã từng tỏ với chưa?”
Dĩ nhiên là chưa.
Là tôi theo đuổi ta suốt bao tháng trời, ta mới miễn cưỡng đồng ý.
Thậm chí, ta chưa bao giờ chính thức một lời nào, chỉ đơn giản là gật đầu chấp nhận.
Nhưng Phí Mạn không cần câu trả lời của tôi, ta tiếp tục :
“Lục Cận rất phiền phức, một khi muốn gì thì nhất định phải có cho bằng .”
“Hồi đó, ta theo đuổi tôi suốt nửa năm, lên lớp thì ngồi cạnh tôi, tan học thì đi theo sau tôi. Khi đội bóng rổ của ta giành chức vô địch, ta thậm chí còn chạy đến trước mặt tôi, cưỡng hôn tôi ngay giữa sân trường, náo cả lên, nhất quyết ép tôi phải ở bên ta.”
Nghe xong, tôi khẽ nhếch môi.
Người trong câu chuyện này
Sao mà xa lạ đến thế?
Lục Cận trong mắt tôi, từ trước đến nay luôn là một người lạnh nhạt, lãnh đạm, không quan tâm đến ai cũng không bao giờ chủ .
Anh ta chưa từng công khai mối quan hệ với tôi, chưa từng đăng bất cứ bức ảnh nào về tôi lên mạng xã hội, chưa bao giờ giới thiệu tôi với bè của ta.
Anh ta cũng chưa từng thể hiện bất kỳ sự chiếm hữu hay nồng nhiệt nào với tôi, chưa từng cố gắng giữ tôi, càng không có chuyện công khai thể hiện cảm.
Tôi từng nghĩ đó là do tính cách ta vốn lạnh lùng, hoặc ta không thích thể hiện cảm trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ mới biết
Hóa ra ta cũng có thể cuồng nhiệt đến .
Chỉ là, người ta dành sự cuồng nhiệt ấy không phải là tôi.
Mặc dù tôi đã mất trí nhớ, khi nghe những lời này, trong lòng vẫn không thể ngăn cơn đau nhói.
Giống như một vết thương cũ, dù đã mờ nhạt, chỉ cần bị chạm vào là lại rách toạc, chảy máu.
Phí Mạn mỉm , đôi mắt ánh lên vẻ trào phúng, như đang nhạo tôi chỉ là một nhân vật phụ không đáng nhắc đến trong câu chuyện đẹp đẽ của ta.
“Anh ta là người như , muốn gì thì nhất định phải có cho bằng .”
“Sau khi tôi ra nước ngoài, nghe ta đã uống rượu suốt ba ngày, đến mức bị xuất huyết dạ dày, phải nhập viện.”
Cô ta thở dài, cúi mắt xuống:
“Anh ta là người rất kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu cúi đầu với tôi. Anh ta chỉ biết dùng những cách khác để khiến tôi bực mình.”
“Chắc là đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Lời này nghe như một câu an ủi, tôi lại nghe ra trong đó một sự khinh thường ngấm ngầm.
Tôi nhẹ, nhướng mày:
“Ồ? Anh ta chưa từng cúi đầu với ai sao?”
“Hôm qua ta còn đứng dưới mưa suốt cả đêm, cầu xin tôi tha thứ đấy.”
Tôi ra vẻ kinh ngạc, cố ý thêm:
“Cô không biết sao?”
Nét mặt Phí Mạn lập tức thay đổi.
Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sửng sốt!
Tôi nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh quan sát phản ứng của ta.
“Có vẻ như cũng không hiểu rõ về Lục Cận lắm nhỉ?”
“Cũng đúng thôi, dù sao hai người cũng đã chia tay nhiều năm rồi mà.”
Ngón tay đang cầm cốc cà phê của Phí Mạn siết chặt lại, khớp xương trở nên trắng bệch.
Dù cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, tôi vẫn thấy sự mất tự nhiên trong ánh mắt ta.
Cô ta trầm mặc một lúc, sau đó với vẻ lạnh lùng:
“Tôi không đến đây để đấu khẩu với . Nếu đã mất trí nhớ, thì cũng không cần tiếp tục dây dưa với Lục Cận nữa.”
“Mối quan hệ giữa hai người ngay từ đầu đã là một sai lầm. Đã đến lúc để ta quay lại đúng quỹ đạo rồi.”
07
Tôi lạnh: “Cô với tôi những điều này có ích gì?”
“Bây giờ là Lục Cận bám lấy tôi, không phải tôi bám lấy ta. Cô có bản lĩnh thì kéo ta về, nếu không có bản lĩnh thì ngoan ngoãn mà ngồi yên.”
Người phụ nữ này thực sự khiến tôi không thể nhịn nữa.
Dù là trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, ta vẫn luôn giữ thái độ ngạo mạn, tùy tiện tổn thương người khác theo ý mình.
Tôi nheo mắt, châm biếm :
Bạn thấy sao?