Từng câu từng chữ đều mập mờ ý.
Phía dưới phần bình luận ngập tràn lời chúc:
“99 nhé~”
“Ghê nha.”
“Chúc mừng chúc mừng!”
Ồ, xem, cái danh “trai thẳng chính hiệu” của ta xây dựng vững chắc thật đấy.
Bạn cùng bàn liếc quanh một lượt, hỏi vu vơ:
“Ủa, hôm nay họp lớp sao không thấy Kỳ Dã đến ta? Không lẽ đi hẹn hò với à?”
Tôi buột miệng chắc nịch:
“Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Nó tôi đầy nghi ngờ: “Sao cậu biết không thể?”
Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.
Toàn thân tôi khẽ rùng mình.
Vừa rồi miệng nhanh hơn não, suýt chút nữa thì lộ tẩy chính mình.
Tôi lắp bắp:
“Ờ… tớ cũng chỉ… đoán thôi.”
May mà nó không nhận ra sự khác thường trong lời của tôi, lại tiếp tục lảm nhảm:
“Thật muốn biết người đó là ai nha, có thể cưa đổ hotboy cấp ba của lớp mình cơ đấy, tsk tsk tsk, bản lĩnh ghê!”
Nó chắc chắn không thể ngờ rằng “người ” của Kỳ Dã — chính là tôi, đang ngồi ngay bên cạnh.
Càng không thể ngờ, Kỳ Dã căn bản không thích con , còn tôi thì chỉ là diễn trong vở kịch “đối phó gia đình giục cưới” mà thôi.
Lòng tôi bắt đầu chột dạ, liền gắp một đũa to tướng nhét vào miệng nó, nhân cơ hội đánh lạc hướng:
“Thôi ăn nhanh đi, ăn luôn cả mồm vào, may ra mới chặn cái loa phát thanh của cậu…”
Nó “ưm ưm” hai tiếng, cuối cùng cũng tạm yên lặng lại.
11
Bữa tiệc đang đến đoạn giữa thì Kỳ Dã đẩy cửa bước vào.
“Ơ kìa Kỳ Dã! Tưởng cậu không tới đấy chứ!” — đám thân ngày xưa của cậu ta lập tức hò reo ầm ĩ.
Kỳ Dã vén vạt áo khoác dài, tao nhã lau hơi nước bám trên mắt kính, từng tác đều mang theo phong thái trầm ổn, thanh lịch.
“Công ty có chút việc, nên đột ngột bận thêm chút.”
Cái “công ty” mà cậu ta — chính là công ty của riêng cậu ấy.
Tính Kỳ Dã xưa nay vốn kín đáo, ngoài mấy người thân thiết, chẳng ai biết cậu ta chủ cả, cũng chẳng ai nghĩ đến khả năng đó.
Có người :
“Trời đất, Tết nhất rồi mà công ty còn bắt cậu tăng ca, cậu cũng liều thật đấy.”
Cũng có người châm chọc mỉa mai, lộ rõ ý đồ khó:
“Không ngờ học bá của lớp mình năm xưa, giờ cũng đi cho người ta.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng ngưng lại một nhịp.
Một người thân của Kỳ Dã vội đứng ra dàn hòa:
“Muộn là muộn, biện hộ gì, tự ba ly đi!”
Cả nhóm phụ họa theo:
“Đúng đúng! Phạt rượu!”
“Uống rượu uống rượu!”
Mấy người này chơi ác thật, toàn là rượu trắng.
Kỳ Dã bị bọn họ chắn ngay cửa, không cho vào. Trong tiếng hò reo vang dậy, cậu ta ngửa đầu nốc liền ba ly trắng, rồi mới thả vào.
Cậu ấy kéo một cái ghế, định chen vào giữa tôi và cùng bàn.
Bạn cùng bàn liếc tôi, ánh mắt đầy ngờ vực:
Tôi nhích người sang bên một chút, trong lòng âm thầm bực bội:
Chỗ khác rõ ràng còn trống mà nhất quyết chen vào ngồi cạnh tôi là sao chứ?
Muốn gì đây!
Họp lớp kiểu gì cũng sẽ có vài người “kém duyên”, cứ thích lôi các nữ ra để ép uống rượu.
Không uống thì bị coi là “ hỏng không khí”, mất mặt với cả bàn.
Không hiểu sao, tôi — người ngồi im ăn uống, không thù chuốc oán với ai — lại bị dòm ngó.
“Lê Thần Thần, tới uống một ly nào!”
Một tên mặt đỏ gay, cổ nổi gân, lảo đảo đi tới, tự tiện cầm ly tôi rót đầy rượu trắng.
“Lâu ngày không gặp, mình uống một ly nha~”
Lâu ngày cái đầu ông!
Hồi cấp ba tôi với ông chưa tới mười câu! Ai mà thân thiết gì cho cam?
Tôi từ chối khéo: “Thôi… tôi không uống đâu.”
Hắn ta vẫn dí ly vào miệng tôi, lặp đi lặp lại câu :
“Uống đi mà, một ly thôi mà…”
Trong lòng tôi thầm văng một câu chửi siêu cấp cấp quốc bảo,
Bố nhà ông, lằng nhằng đủ chưa?!
Lúc tôi bắt đầu thấy khó xử thật sự, thì Kỳ Dã đột nhiên đưa tay cản lại, lạnh nhạt :
“Cô ấy không uống .”
Tôi cậu ấy đầy cảm kích, ánh mắt phát sáng.
“Ô hô,” tên kia lập tức chuyển giọng châm chọc, “bày đặt quý ông, liên quan gì đến cậu?”
Kỳ Dã liếc hắn một cái, vô cùng bình tĩnh không hề khách khí.
Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng lười biếng rõ ràng:
“Tất nhiên là liên quan rồi. Cô ấy là tôi.”
……
Bạn cùng bàn ngồi bên há hốc mồm quay sang tôi,
Chứ đừng nó, chính tôi cũng sững người luôn.
Tôi lén kéo tay áo Kỳ Dã, nhỏ giọng hỏi:
“Bữa nay… cũng phải diễn nữa à?”
Lúc trước bày trò trước mặt phụ huynh là để đối phó vụ ép cưới.
Còn đây là trước mặt học cũ, có cần thiết không cơ chứ?!
Cậu ta hơi nhướng đuôi mắt:
“Diễn chứ. Không phải tôi trả tiền trước rồi à?”
…
Ờ ha. Cậu ấy trả trước 5 suất diễn xuất, mới dùng có vài lần, vẫn còn trong hạn dùng.
Là “đối tác ký hợp đồng chuyên nghiệp”, tôi đâu thể từ chối cầu của “bên A – người trả tiền”!
Vậy là, tôi ngậm ngùi phối hợp diễn kịch thêm một tối, hoàn thành vai “ Kỳ Dã” theo hợp đồng.
……
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn biết gật đầu theo phản xạ.
Ánh mắt Kỳ Dã long lanh như có sóng nước lấp lánh.
“Cậu đoán xem sao tôi biết chuyện đó?”
Không đợi tôi mở miệng, cậu ta đã tự hỏi tự trả lời:
“Là thân cậu cho tôi đấy. Cô ấy kể, cậu từng thề độc, nếu còn không dám tỏ thì sẽ… ăn luôn thư .”
Kỳ Dã tôi như thể đang xem tiết mục tấu hài đặc biệt:
“Lê Thần Thần, không ngờ cậu thực sự ăn luôn thư thật đấy? Cậu vui tính đến buồn luôn đó.”
Cậu ta còn nhéo má tôi hai cái.
Trời ơi!! Hóa ra tôi đã bị con thân bán đứng sạch sẽ từ lâu!
Về nhà tôi nhất định sẽ bẻ đầu nó ra!
Kỳ Dã lại tiếp:
“Sau khi cậu kể, tôi mừng như điên ấy chứ. Bởi vì tôi cũng thích cậu.
Tôi còn nghĩ, nếu cậu ngại không dám tỏ , thì để tôi trước.
Nhưng không hiểu sao, có một ngày cậu bỗng nhiên không thèm chuyện với tôi nữa, còn né tôi như né tà.”
Gì cơ?
Cậu ta cũng thích tôi?
Nhưng mà… cậu ta chẳng phải không thích con sao?
Tôi buột miệng hỏi ra thắc mắc trong đầu.
Kỳ Dã ngơ ngác:
“Hả? Khi nào tôi là không thích con ?”
Cậu ta phản vấn một câu tôi đứng hình toàn tập.
Tôi lúng túng khoa tay múa chân giải thích, kể lại huống ngày hôm đó một cách nguyên xi.
Kỳ Dã nghe xong ngẩn người, rồi trợn mắt:
“Cậu… tôi… Lê Thần Thần! Sao tai cậu chỉ nghe nửa câu hả?!
“Hôm đó là lúc Thi Thi đang theo đuổi tôi. Tôi không có tí cảm nào với cổ, mấy tin đồn cũng là từ cổ mà ra.
Sau khi đánh bóng xong, bọn con trai lại tụm vào bàn tán chuyện tôi với Thi Thi. Tôi tức quá nên mới ‘Tôi không có hứng thú với con ’.
Nhưng ngay sau đó tôi còn thêm nửa câu nữa là: ‘Trừ Lê Thần Thần ra’.
“Câu đầy đủ phải là:
‘Tôi không có hứng thú với con , trừ Lê Thần Thần.’”
Tôi trợn mắt trắng dã:
“Trời đất ơi, sao cậu lại kiểu đảo ngữ như chứ!”
Cậu ta nhún vai, nghiêm túc trả lời:
“Emm… chắc vì tôi là người Sơn Đông?”
“……”
Thế mà tôi cứ tưởng là khí chất của tôi đỉnh đến mức “bẻ thẳng thành cong” người ta cơ đấy!!
Kỳ Dã tôi, rõ ràng là đang nghẹn lời tới phát chán.
“Cho nên… từ đầu đến giờ cậu vẫn nghĩ tôi như à?”
Tôi rụt rè gật đầu, hơi xấu hổ.
Cậu ta đưa tay chống trán, thốt ra một câu như đang kìm nén tức giận:
“Cậu… mẹ nó…”
Tôi nghẹn họng mãi không nên lời, nghĩ nghĩ một lúc mới cố tìm lại chút lý lẽ cho mình, bỗng dưng cao giọng:
“Tôi nghe xong nửa câu đầu thì khóc rồi, còn nuốt luôn thư tỏ đấy! Ai bảo cậu chia câu ra đôi hả?!”
“Với lại… sau đó cậu cũng chẳng lại cho tôi biết mà!”
Kỳ Dã bực đến bật , chỉ vào tôi mắng:
“Làm sao tôi biết cậu nghĩ lệch sang hướng đó hả?!
Cậu cũng đâu có hỏi!”
Nói rồi búng vào trán tôi hai cái rõ đau:
“Miệng mọc trên mặt để trưng à?”
“Ái da—!”
Cậu ta búng đau thật chứ không , tôi vừa xoa trán vừa khổ:
“Hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm cả mà…”
Kỳ Dã nắm lấy tay tôi, ánh mắt sáng như phản chiếu cả bầu trời sao:
“Nếu chỉ là hiểu lầm… thì bây giờ tớ tỏ , vẫn còn kịp chứ?”
Tôi gật đầu liên tục như gà mổ thóc:
“Còn kịp! Còn kịp!”
Cậu ta kéo tôi vào lòng, cúi sát bên tai, giọng thì thầm nhẹ như gió:
“Tiền đưa em hết rồi, em đóng vai cả đời luôn nhé?”
Bạn thấy sao?