Ký Ức Đẹp Của [...] – Chương 7

Vào ngày sinh nhật, lại bay đến chỗ tôi.Những món quà tặng tôi luôn rất chu đáo.Đôi khuyên tai kim cương đó, một một góc độ đều tỏa sáng, giống như thứ tôi vẫn luôn thích.Anh vẫn giống như trước đây, cưng chiều : “Em có muốn ước một điều gì đó không?”Tôi biết mình không còn cơ hội dâu của bất cứ người nào nữa.Nhưng tôi vẫn không nhịn muốn hỏi xem có muốn cưới tôi không.Cho dù sẽ cưới tôi thì tôi cũng sẽ không cưới .Nhưng nếu ấy sẽ cưới tôi, tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ cho .“Anh cưới em nhé?” Tôi có chút hèn mọn hỏi , giọng mang theo run rẩy, vành mắt cũng không nhịn mà đỏ lên.Im lặng…Im lặng…Tôi bỏ cuộc rồi.Tôi một lòng một dạ muốn trở thành dâu của người đàn ông này, rốt cuộc vẫn không thể.Một lúc sau, Phó Thanh hỏi tôi bằng một giọng ấm áp: “Em muốn gì? kim cương? Biệt thự? Hay là tiền mặt?”Tôi thoải mái : “Tiền mặt.”Suy cho cùng, nếu muốn sống quãng đời ngắn ngủi còn lại không đau đớn thì tôi vẫn phải dựa vào tiền.Hơn nữa tôi cầm tiền của , cũng sẽ yên tâm hơn.Tôi vẫn có chút không nỡ chia tay , trong lòng thực sự quá khó chịu.Cứ để khổ sở vì tôi một chút cũng tốt.Lần này Phó Thanh rời đi hơi vội vàng.Có lẽ là do tôi đã hỏi thẳng câu hỏi mà vẫn luôn không muốn trả lời.Trước đây không cho tôi tiễn ra sân bay, lúc tôi quay về sẽ buồn bã.Nhưng lần này tôi nhất quyết tiễn rời đi.Đây là lần cuối cùng tôi tiễn trong cuộc đời này.Tôi biết, lần này chính là vĩnh biệt.Khi đến sân bay, tôi Phó Thanh thật kỹ, dáng người cao lớn, thẳng tắp, lạnh lùng, soái khí.Giữa đám đông khách du lịch, có vẻ rất nổi bật.Khi chúng tôi chuẩn bị đi qua trạm kiểm soát an ninh, lại chạy về ôm tôi thật chặt, : “Nặc Nặc, thật sự không nỡ rời xa em.”Tôi : “Anh không nỡ rời xa em, máy bay cũng không nỡ để ở lại. Đi nhanh đi, nếu không sẽ trễ chuyến bay.”Phó Thanh quay người, bước đi rất chậm.Anh cứ như đi bước ra khỏi cuộc đời tôi.Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng: [Vĩnh biệt, Phó Thanh! Chúc quãng đời còn lại luôn hạnh phúc! 】Phó Thanh dường như cảm nhận điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lo lắng vào đám đông như đang tìm kiếm gì đó.Tôi nấp sau cây cột, dáng vẻ lo lắng đồng hồ rồi quay lại trạm kiểm soát an ninh.Tim tôi nhảy lên tận cổ họng.Tôi điều gì đó với nhân viên an ninh, rồi chạy ra ngoài.Nước mắt lập tức rơi xuống.Hóa ra cũng có thể cảm nhận nỗi buồn ly biệt của tôi.[Phó Thanh, em không hận…]Tôi nấp sau cây cột, khi đang thầm câu “Không hận” thì lại thấy một đang lao về phía .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...