Hai ngày sau khi Phó Thanh rời đi, bệnh viện gọi điện thoại cho tôi.Bọn họ rằng ảnh chụp X-quang trong vụ tai nạn xe hơi của tôi cho thấy gan của tôi có vấn đề, cầu tôi đến bệnh viện kiểm tra lại.Tôi cũng chỉ coi là một buổi tái khám bình thường.Nhưng khi bác sĩ hỏi tôi có người nhà nào không, tôi đã biết câu trả lời.Bác sĩ cho biết, mặc dù trạng không tốt nếu phối hợp điều trị, giữ tâm trạng thoải mái vẫn có thể sống một năm.Tôi cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ phối hợp điều trị.Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, trời đang đổ mưa xuân tầm tã.Không khí lạnh lẽo, mang theo hơi nước, lạnh đến thấu xương.Một năm? 365 ngày?Đây chính là quãng đời còn lại của tôi sao?Nhưng tôi vẫn còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật lần thứ 28.Cuối cùng ngồi trên ghế đá công viên phơi nắng cũng chỉ là một giấc mơ.Tôi thầm nghĩ cũng may là mình vẫn chưa kết hôn, không liên lụy tới người khác.Tôi không với ai về bệnh của mình, kể cả Thiên Thiên.Nói với bọn họ thì giải quyết việc gì?Bọn họ cũng không phải là bác sĩ, chỉ khiến cho người khác buồn bã theo tôi.Phó Thanh vẫn như giống như trước đây, khi nào có thời gian sẽ bay đến gặp tôi.Anh vẫn luôn ân cần và ấm áp như .Sau khi hóa trị, tôi bắt đầu sụt cân.Anh chạm vào khuôn mặt tôi, : “Nặc Nặc, dự án của em không tiến triển thuận lợi sao? Hay là em không quen với việc rời xa ? Tại sao em lại gầy đi như ? Sắc mặt cũng không tốt.”Tôi mình trong gương, buồn bã : “Xấu xí lắm sao? Em vẫn luôn muốn mình gầy đi một chút.”“Hay là em trở về bên cạnh đi, sẽ nuôi em cả đời.” Anh có chút lo lắng .Đây có lẽ là câu gần với kết hôn nhất mà có thể với tôi.Nhưng có gì phải lo lắng như ? Anh sợ tôi sẽ đồng ý sao? Hay sợ tôi không trả lời?Tôi : “Em không thể dựa vào chồng nuôi chứ đừng là người khác. Em cũng không thích để người khác nuôi mình.”Phó Thanh thở phào nhẹ nhõm, : “Em muốn gì thì , không nỡ ép buộc em.”Phó Thanh, tại sao khi lại thở phào rõ ràng như chứ?
Bạn thấy sao?