Phó Thanh : “Nặc Nặc, em chưa bao giờ rời xa để đi việc ở thành phố khác. Anh không yên lòng để em đu một mình tới đó.Tôi bật .Tôi không thể diễn tả cảm giác phức tạp trong lòng.Anh càng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ càng chứng tỏ sự việc đó chưa bao giờ trôi qua trong tâm trí .Tôi cũng .Có lẽ cả hai chúng tôi đều đang trong trạng thái xuất thần. Vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn xe hơi, chúng tôi hoàn toàn không có chút đề phòng.Dù là như , Phó Thanh vẫn nhào tới che lấy cơ thể tôi như một phản xạ có điều kiện.Tôi chỉ bị thương nhẹ còn thì trọng thương.Ở trong bệnh viện, khi tỉnh lại thấy tôi, lập tức thở phào nhẹ nhõm : “Nặc Nặc không sao, thật là tốt.”Tôi không hiểu tại sao một người có thể liều mạng vì tôi như lại không muốn cưới tôi?Phó Thanh phải trở về.Ngay trước khi lên máy bay, với tôi giống như đã hạ quyết tâm: “Nặc Nặc, cho thêm chút thời gian, sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.”Tôi : “Được.”Nhưng chút thời gian là bao lâu?Một ngày? Một năm? Hay là cả một đời?Đôi khi, tôi thực sự ghét bản thân mình vì đã dây dưa dài dòng, không đủ can đảm để dứt khoát rời đi.Nhưng phải sao đây?Mười năm, người đàn ông này có thể cho tôi mọi thứ trừ hôn nhân.Tôi cũng muốn hỏi ông trời, tại sao lại có một người đàn ông như ?Tôi nên gì với người đàn ông này đây?
Bạn thấy sao?