Hôm nay là ngày tôi và Phó Thanh gặp nhau lần đầu cách đây mười năm.Ngày hôm đó bỏ lại tôi mà rời đi.Tôi ngồi một mình khóc thút thít trên băng ghế trong khuôn viên trường.Lúc này Phó Thanh đưa cho tôi cốc trà sữa, ngồi xuống bên cạnh tôi.Mặc dù không một lời vẫn ngồi bên cạnh tôi cho đến khi mặt trời lặn.Cũng bởi vì khoảnh khắc ấm áp này mà tôi đã suốt mười năm.Tôi từng cho rằng sẽ luôn ở bên tôi như cho đến khi bạc đầu.Đáng tiếc tôi không sống đến khi bạc đầu, cho nên tôi cũng không nên oán trách .Như cũng tốt.Có người mới, cuối cùng sẽ không buồn bã vì tôi.Tôi đã từng lo lắng rằng sẽ vì tôi mà buồn bã.Nếu ấy quá buồn vì tôi, tôi vẫn sẽ không thể buông tay.Simon hỏi tôi còn nguyện vọng gì nữa không.Tôi bộ váy cưới trong vòng bè của Vân Vân, giọng run rẩy hỏi: “Đột nhiên tôi muốn mặc váy cưới, còn kịp không?”Simon nhanh nhẹn : “Nặc, đợi tôi. Cô xứng đáng có bộ váy cưới đẹp nhất.”Anh ấy không chỉ tìm váy cưới mà còn tìm một nhiếp ảnh gia.Vóc dáng 1,7 mét của tôi đã bị giày vò tới mức chỉ còn nặng khoảng hơn 70 kg.Bộ váy cưới lỏng lẻo trên người tôi.Người ở viện an dưỡng đã cẩn thận dùng kim băng bóp lại giúp tôi.Simon tán thưởng : “Nặc, thật là xinh đẹp. Tôi có vinh dự chụp ảnh cùng không?”Anh chàng này biết chính xác những gì tôi đang nghĩ.Anh ấy không phải bởi vì tôi xinh đẹp nên mới muốn chụp ảnh cùng tôi.Chỉ là trước ống kính, tôi chỉ có một mình, mặc bộ váy cưới rộng thùng thình, để lộ ra nỗi bi thương không tả xiết.Tôi một cách chân thành: “Simon, cảm ơn !”Trong cuộc đời này, tôi đã gặp những chuyện khiến tôi phải đau buồn..Nhưng cũng đã gặp những người đáng để tôi biết ơn.Cho nên, tôi cũng không quá thê thảm.
Bạn thấy sao?