Tôi vừa dứt lời, trên điện thoại đã có thông báo số dư: Mười triệu.Tôi kìm nước mắt, ngoan ngoãn mỉm với giống như trước đây.Rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng kéo tôi vào lòng.Tôi đã ở bên Phó Thanh mười năm, từ năm 18 tuổi đến 28 tuổi.Người khác đều một lòng một dạ thương tôi.Từ khi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng đến lúc công ty niêm yết, bên cạnh chưa bao giờ có người phụ nữ nào khác ngoài tôi.Không có ánh trăng sáng, không có nốt ruồi chu sa, không có thế thân, không có cẩu huyết.Chúng tôi là mối đầu của nhau.Tôi đã từng mơ về đám cưới của chúng tôi, những đứa trẻ của chúng tôi.Tôi thậm chí còn nghĩ đến cảnh khi chúng tôi ở tuổi bảy mươi, hai người ngồi cùng nhau trên ghế đá công viên phơi nắng.Tôi vẫn luôn cho rằng cũng nghĩ như .Chỉ là những người xung quanh tôi đều đã kết hôn.Chỉ có hai chúng tôi là vẫn còn độc thân.Người thân nhất của tôi, Thiên Thiên, trước khi kết hôn đã với tôi: “Nặc Nặc, người đàn ông quyết định kết hôn có đôi khi chỉ dựa vào cảm nhất thời. Cậu và Phó Thanh đã ở bên nhau quá lâu rồi, có phải ấy đã qua thời kỳ cảm nhất rồi không?”Tôi gượng : “Không phải đâu, chỉ là cả hai người bọn tôi đều không quá quan tâm nhiều đến tờ giấy đó.”Thiên Thiên không buông tha : “Nếu đã không quan tâm, thì có tờ giấy đó cũng có sao đâu?”Tôi không nên lời.Không phải là tôi không muốn.Có nào chưa từng mơ mộng về đám cưới của mình?Nhưng Phó Thanh chưa bao giờ đề cập đến việc cưới tôi.Trong đám cưới của Thiên Thiên, ấy đã ném bó hoa cưới cho tôi.Đám đông ồn ào, reo hò cổ vũ Phó Thanh cầu hôn.Tôi biết chuyện này là Thiên Thiên cố ý thiết kế giúp tôi.Mặc dù không biết trước khi đột nhiên trở thành tâm điểm của hàng trăm khách mời, tôi vẫn hy vọng sẽ nghe một câu: “Em đồng ý lấy nhé?”Cho dù không phải tự nguyện, cho dù sau này đổi ý, tôi vẫn chỉ nghĩ rằng đã giúp tôi giải quyết huống này một cách êm thấm.Nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Cố Hàm Nặc, em cảm thấy như rất thú vị sao?”Nói xong hất tay bước đi.Bỏ lại tôi cầm bó hoa đứng trên sân khấu, không biết nên khóc hay nên .
Bạn thấy sao?