8
Tôi hiểu ngay ý của ấy.
Ba năm trước, sau vụ tai nạn, Tư Thời Trạch mất trí nhớ.
Tôi từng dẫn ấy đi khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, rất nhiều xét nghiệm.
Tất cả các bác sĩ đều , việc mất trí nhớ của không phải do chấn thương não. Tai nạn năm đó không tổn thương rõ rệt nào ở vùng đầu.
Nhiều khả năng là do yếu tố tâm lý ra.
Tôi cũng từng dẫn đi gặp bác sĩ tâm lý, luôn tỏ thái độ bài xích, từ chối tiếp nhận bất kỳ liệu pháp nào.
Không ai có thể chữa cho một người… không muốn chữa.
Sau đó, tôi dứt khoát từ bỏ.
Chỉ cần còn sống là rồi, nhớ tôi hay không… không quan trọng nữa.
Tôi nghiêng người, quay lưng về phía Hiểu Hiểu, mặt hướng ra phía có ánh nắng.
Ngửa đầu ra sau, tựa vào vai ấy.
Đã quá muộn rồi.
Nắng vẫn quá gắt, tôi chỉ còn cách nhắm mắt lại.
Vết mổ ở bụng vẫn âm ỉ đau, thuốc giảm đau cũng chẳng còn tác dụng.
…
Sau hôm đó, số lần tôi gặp Tư Thời Trạch ở bệnh viện tăng lên rõ rệt.
Lần nào cũng là ở hành lang.
Dù đây là lối đi bắt buộc để đến khoa Tâm lý, lần nào cũng “ cờ” như thì… khó tin quá.
Đến mức tôi nghi ngờ không biết có đang cố ý đứng đó để chờ tôi hay không.
Nhờ Hiểu Hiểu, tôi đã sống sót qua mùa đông.
Nhưng tôi vẫn còn chút tham lam — tôi muốn sống đến mùa hè.
Tôi muốn chết dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hè.
Mỗi lần tôi mấy câu như , Hiểu Hiểu đều chửi tôi té tát, giọng còn rất độc mồm.
Chỉ là, nếu ấy không lén quay mặt đi lau nước mắt thì chắc sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Tôi dùng thuốc giảm đau quá nhiều, giờ hầu như không còn tác dụng.
Có những hôm đau đến mức tôi mấy ngày liền không ngủ .
Cũng có lúc lại ngủ li bì.
Hiểu Hiểu , đó là tôi ngất đi vì đau.
Mà tôi thì lại thấy như thế còn tốt — còn hơn là thức trắng không ngủ nổi.
Tối hôm đó, tôi bất chợt bị cơn đau đánh thức, mở mắt ra thì thấy một cái bóng đen đang ngồi ngay bên giường, khiến tôi hoảng cả lên.
Nhưng… tôi lại quen thuộc với bóng dáng ấy.
Từ năm tôi 15 tuổi, hình bóng ấy đã in sâu vào lòng tôi.
Năm nay, tôi đã ba mươi tuổi.
“Tư Thời Trạch, sao lại đến đây?”
Tôi khẽ, giọng nhẹ như hơi thở.
Anh ngồi đó lặng thinh, không trả lời.
“Nghe đang điều trị bằng thôi miên, có hiệu quả không?”
Anh vẫn im lặng, không để ý đến tôi.
“Không nhớ ra cũng tốt mà.”
Tôi vừa vừa khẽ gật đầu như tự trấn an chính mình.
Anh bỗng lên tiếng hỏi:
“Em bị bệnh gì?”
Rõ ràng là biết rồi còn hỏi, bệnh đều ghi rõ trên bảng treo đầu giường mà.
Chợt tôi nhớ ra — trong phòng không bật đèn, không thấy .
“Ung thư tuyến tụy.”
Nói xong, căn phòng lại chìm vào im lặng. Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
“Hôm đó em , có người muốn em hạnh phúc. Là ai?”
Tôi không ngờ, đã lâu như mà vẫn nhớ câu đó.
Cơn buồn ngủ đang dần xâm chiếm đầu óc, tôi lơ mơ đáp lại:
“Là một người… mà em sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.”
Sau đêm đó, tôi không còn gặp lại Tư Thời Trạch nữa.
Chỉ nghe Hiểu Hiểu kể lại với vẻ hả hê, rằng hôm rời khỏi khoa Tâm lý, trông rất thảm .
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?