5
Một tháng trôi qua chậm chạp mà lặng lẽ.
Sáng sớm, điện thoại của Tư Thời Trạch gọi tới. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì giọng đã vang lên đầy trách móc:
“Em đang ở đâu? Hôm nay chẳng phải đã hẹn nhau đi nhận giấy ly hôn rồi sao?”
Tôi vẫn còn ngái ngủ.
Tối qua thức khuya cày phim, đến giờ vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Sao em không ở nhà? Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
Tôi bỗng nhớ ra, có lẽ Tư Thời Trạch vẫn chưa biết tôi đã dọn ra ngoài rồi.
“Không cần đâu, gặp nhau ở cổng Cục Dân chính nhé.”
Tôi cúp máy, vội vàng bật dậy đi rửa mặt thay đồ.
Khi tôi đến nơi, Tư Thời Trạch đã đứng đợi ở cổng.
“Xin lỗi, em đến trễ.”
Đường tắc nên tôi tới muộn.
“Giờ vào luôn đi, đã mang đủ giấy tờ rồi.”
Tôi cố phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của , bước nhanh về phía cửa.
Nhưng cổ tay tôi bất ngờ bị kéo lại từ phía sau.
Tôi ngơ ngác quay đầu, thấy rõ vẻ khó chịu hiện lên trong ánh mắt .
“Em chuyển nhà đi đâu rồi?”
Tôi không trả lời, chỉ lảng sang chuyện khác:
“Vào trong trước đi đã.”
Anh lúng túng buông tay ra, cả người tỏa ra cảm giác cứng ngắc và không tự nhiên:
“Nếu như… em không muốn ly hôn thì…”
“Lần này em không đổi ý đâu, thật lòng đấy.”
Tôi không đợi hết câu, đã cắt ngang.
Sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng thu lại hết mọi do dự, thản nhiên :
“Vậy thì đi thôi.”
Lúc bước ra khỏi Cục Dân chính, Tư Thời Trạch mặt lạnh tanh, đi thẳng một mạch.
Tôi đứng phía sau, muốn lời tạm biệt, chẳng quay đầu lại.
Tôi khẽ chạm vào tấm ảnh dán trên giấy chứng nhận ly hôn:
“Từ giờ, chỉ còn lại một mình mình thôi.”
Hãy tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian cuối cùng đi.
“Hứa Nguyên Nhiễm.”
Tôi vẫn còn đang mải suy nghĩ thì giọng Tư Thời Trạch đã vang lên.
“Lần này, sao em lại thật sự đồng ý ly hôn?”
Tôi không ngờ lại bận tâm đến câu hỏi này như thế.
Ngẩng đầu sang, đang đứng dưới bóng cây, dáng người cao ráo, khuôn mặt thì bị bóng râm che khuất, tôi không rõ.
Đang vào mùa hè, tiếng ve kêu vang vọng khắp nơi khiến không gian trở nên ồn ào, ngột ngạt.
Tôi chợt nhớ đến đoạn cuối video trong rạp chiếu phim, ngồi trên ghế, hai tay siết chặt:
“Nhiễm Nhiễm, muốn em hạnh phúc.”
Câu đó đến tận bây giờ vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi chưa từng quên.
Vì , tôi trả lời Tư Thời Trạch:
“Bởi vì… đã có người muốn em hạnh phúc.”
6
Ngày hôm đó, sau khi nghe câu trả lời của tôi, Tư Thời Trạch sa sầm mặt, đóng sầm cửa xe lại, để lại phía sau làn khói xăng đầy nghẹn ngào.
Một tháng qua tôi vẫn chưa hoàn toàn quen với cảm giác “cai nghiện” .
Thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi: ly hôn với Tư Thời Trạch rồi, mình có hạnh phúc không?
Có hạnh phúc hay không… tôi cũng chẳng có câu trả lời rõ ràng.
Nhưng tôi sống rất thoải mái.
Tôi không định điều trị bệnh, nên mỗi ngày tôi đều sống như thể đó là ngày cuối cùng.
Thức khuya cày phim, chơi những trò chơi mạo hiểm, ăn đủ thứ đồ ăn vặt vô bổ.
Những chuyện trước đây tôi chưa từng dám , giờ tôi đều thử hết.
Cho đến khi thân của tôi – Niên Hiểu – đi tu nghiệp nước ngoài trở về, ấy chưa kịp về nhà đã kéo vali đến thẳng chỗ tôi.
Vừa thấy tôi, ấy liếc từ đầu đến chân, rồi chằm chằm vào mắt tôi hỏi:
“Nhiễm Nhiễm, cậu bị bệnh đúng không?”
Tôi giả vờ đi rót nước, né tránh ánh mắt ấy, lảng sang chuyện khác:
“Tớ đâu có…”
“Tớ đã thấy bệnh án của cậu rồi, bác sĩ điều trị chính là thầy của tớ.”
Chỉ một câu của ấy đã vạch trần sự thật mà tôi cố giấu.
Tôi đứng bên bàn, cầm cốc nước, cúi đầu mím môi, không biết phải trả lời thế nào.
Căn nhà lập tức chìm vào im lặng.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng ấy nức nở.
Vừa khóc, ấy vừa kéo tay tôi, muốn đưa tôi đi nhập viện.
“Tớ không đi đâu, Hiểu Hiểu, tớ không muốn điều trị.”
Tôi cố kéo tay lại, chống cự ấy.
“Nhiễm Nhiễm, cậu phải điều trị. Bệnh thì phải chữa chứ!”
“Không chữa đâu, Hiểu Hiểu… thật sự không chữa khỏi …”
Cô ấy kéo, tôi giằng.
Hai đứa giằng co không ai nhường ai.
Cô ấy không kéo tôi, tôi cũng không lay chuyển ấy.
Cuối cùng, chính ấy là người buông tay trước, dựa vào vai tôi mà òa khóc.
“Nhiễm Nhiễm… tớ chỉ còn lại mỗi cậu thôi, cậu đi chữa bệnh có không?”
Khoảnh khắc đó, lòng tôi mềm đi một chút.
Hiểu Hiểu khóc khiến tim tôi cũng đau nhói.
Nhưng điều trị thì vừa đau đớn, mà kết quả cũng chẳng chắc chắn…
Tôi thà tận hưởng nốt quãng đời còn lại còn hơn.
Thế , sau khi Hiểu Hiểu ở nhà tôi đúng một tuần, tôi bắt đầu dao .
Suốt một tuần đó, ấy không đi .
Mỗi sáng tôi thức dậy, đều thấy đôi mắt ấy đỏ hoe như mắt thỏ con.
Thêm một buổi sáng nữa, tôi thấy mắt ấy còn sưng to hơn hôm qua.
Và tôi… đã thỏa hiệp.
“Hiểu Hiểu, tớ đi nhập viện.”
Trong lúc ăn sáng, tôi tiện miệng ra.
Nhìn thấy ánh mắt ấy sáng rỡ tôi chằm chằm, tôi bỗng cảm thấy…
Quyết định này của mình thật đúng đắn.
“Tốt quá! Ăn xong tớ dẫn cậu đi thủ tục nhập viện!”
“Tớ nhất định sẽ luôn ở bên cậu.”
“Đến lúc đó, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn món ngon nhất ở căng tin bệnh viện.”
…
Bữa sáng trôi qua giữa những lời luyên thuyên của Hiểu Hiểu.
Ăn xong, tôi còn chưa tiêu hết, ấy đã gói ghém xong hành lý, đứng chờ sẵn.
Hiểu Hiểu tôi không chớp mắt, ánh mắt ấy khiến tôi không nỡ ấy thất vọng.
“Đi thôi. Vào bệnh viện rồi thì phải nhờ bác sĩ Niên chăm sóc cho tớ nhiều hơn.”
7
Ranh giới chịu đựng của con người chính là từng bước từng bước bị đẩy lùi.
Cho đến lúc tôi đẩy ra khỏi phòng mổ, cuối cùng tôi cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng khi thấy Hiểu Hiểu mệt mỏi đến rã rời, tôi vẫn không nỡ cứng rắn.
“Cậu phải nghỉ ngơi.”
Qua lớp mặt nạ oxy, có lẽ ấy nghe không rõ lời tôi .
Nhưng chúng tôi là thân mà — thân thì luôn có thể hiểu nhau mà chẳng cần rõ.
Thấy tôi tỉnh lại, dù cả người ấy trông tiều tụy rã rời, vẫn cố nở một nụ :
“Ca phẫu thuật rất thành công.”
Đồ dối trá.
Nhưng tôi không vạch trần ấy.
“Vậy thì tốt quá.”
Sau ca phẫu thuật, cuối cùng tôi cũng bước vào cái gọi là “giai đoạn nổi loạn muộn màng”.
Hiểu Hiểu là bác sĩ, ấy không thể ở cạnh tôi suốt 24/7.
Thế nên lúc ấy không có mặt, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch “vượt ngục khỏi phòng bệnh”.
“Chị ơi, sao chị lại chạy ra ngoài nữa rồi?”
Tôi còn chưa kịp rời khỏi hành lang, sau lưng đã vang lên tiếng của một “cái đuôi nhỏ”.
Là bệnh nhân của Hiểu Hiểu – một bé con.
“Chị Hiểu Hiểu không cho chị ra ngoài đâu.”
“Suỵt——”
Tôi vội đưa tay đặt lên môi ra hiệu im lặng.
“Jin Jin, nhỏ giọng chút.”
Trẻ con bây giờ khó lừa quá.
Dù tôi có ngọt nhạt dỗ dành thế nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị nhóc kéo về lại phòng bệnh.
“Hứa Nguyên Nhiễm?”
Nghe thấy có người gọi tên mình, tôi lập tức quay đầu lại.
Là Tư Thời Trạch.
“Sao lại ở đây?”
“Sao em lại ở đây?”
Hai câu giống nhau, cùng lúc thốt ra.
“À, em bị ốm nhẹ thôi, vừa hay Hiểu Hiểu việc ở bệnh viện này, nên em tới khám luôn.”
Nghe tôi xong, liếc tôi từ trên xuống dưới một lượt.
Tôi cảm thấy không thoải mái, né ánh mắt .
Đợi xong, tôi chờ xem định gì tiếp.
Nhưng chẳng một lời.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ phía cuối hành lang.
Là Hiểu Hiểu — ấy vừa khám bệnh xong quay lại.
“Xin lỗi nhé, em đi trước.”
Tôi xong liền kéo tay Jin Jin, xoay người rời đi.
Chuyện Hiểu Hiểu bảo vệ tôi, phải là… như gà mẹ che chắn cho đàn con , cực kỳ dữ dội.
Đến cả mẹ tôi còn từng , chắc kiếp trước tôi với Hiểu Hiểu là chị em ruột.
Tôi mãi mãi không quên cái hôm kể chuyện ly hôn cho ấy, Hiểu Hiểu đã chửi Tư Thời Trạch suốt một buổi sáng mà không lặp lại câu nào.
Tôi hoàn toàn bị khả năng chiến đấu của ấy thuyết phục.
Nhưng bây giờ đang ở bệnh viện, nếu Hiểu Hiểu không nhịn mà cãi nhau với Tư Thời Trạch thì sao?
Bác sĩ với bệnh nhân mà cãi nhau… là kiểu chuyện dễ lên thẳng mặt báo xã hội lắm đấy.
Khi tôi quay lại phòng bệnh, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự vỗ ngực khen mình thật lanh trí.
Thành công né một trận bão lớn!
Bỗng một tiếng khẽ ở cửa phòng kéo tôi về thực tại.
Tôi quay đầu lại, thấy Hiểu Hiểu đang dựa vào khung cửa, còn Jin Jin thì tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi gượng một cái, tỏ ra vô tội.
“Jin Jin, chị đưa em về phòng nhé.”
Hiểu Hiểu dịu dàng dỗ dành nhóc.
Tôi ngồi buồn chán ở mép giường, chờ Hiểu Hiểu quay lại sau khi đưa Jin Jin về.
“Chút chí khí cũng chẳng có.”
Vừa bước vào phòng, Hiểu Hiểu đã lập tức khởi chế độ “miệng độc” khiến tôi bất giác nhớ lại phiên bản dịu dàng của ấy cách đây một tháng.
“Tớ gặp Tư Thời Trạch từ lâu rồi, nếu định chửi thì cũng chửi xong cả rồi.”
Tôi thử thăm dò, dịch lại gần ấy một chút.
“Đừng giận mà… Tớ chỉ sợ cậu với ta cãi nhau, ảnh hưởng đến cậu thôi.”
Cô ấy đúng là dễ dụ bằng mấy câu như thế, tuy vẫn lườm tôi một cái thật dài.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng ấm áp như một lớp chăn nhẹ.
“Nghe khoa tâm lý mới có một bác sĩ chuyên nghiên cứu về thôi miên.”
Tôi đang lim dim sắp ngủ, ấy bỗng lên tiếng tôi giật cả mình.
“Thôi miên, có thể giúp khơi lại ký ức đã mất.”
Bạn thấy sao?