1
Tối qua bị Tịch Bạc giày vò đến tận khuya.
Tên đàn ông như ch,ó, không biết th,ỏa m,ãn.
Suýt nữa thì lấy nửa cái mạng của tôi.
“Tịch Bạc!”
Tôi theo thói quen sai bảo, “Rót cho em ly nước.”
Nhưng mãi chẳng có ai đáp lại.
Ga trải giường bằng lụa theo tác ngồi dậy mà trượt xuống, lộ ra chiếc váy ngủ hai dây sát người.
Bị giày vò dữ dội mà người lại chẳng lưu lại vết tích gì.
Khoan đã
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi ki,nh ho/àng chằm chằm vào bụng dưới.
Cái gò nhẹ này là sao đây?
Chẳng lẽ… tôi mang thai rồi?
Phòng rất lạ, tông màu xám trắng, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa.
Nhưng rõ ràng tôi nhớ…
Tối qua là ở căn phòng của Tịch Bạc.
Chiếc giường gỗ cũ kỹ còn kêu cọt kẹt cả đêm theo từng tác th/ô b/ạo của ta…
2
Hoảng loạn, tôi theo phản xạ gọi điện cho Tịch Bạc.
“Có chuyện gì?”
Anh ta lạnh lùng hỏi.
Tôi cắn môi, vừa sợ vừa tủi thân, “Anh đi đâu rồi?”
“Công ty.”
“Xưởng sửa xe?”
Anh ta ngừng một chút.
Giọng Tịch Bạc truyền qua điện thoại, lạnh lẽo như băng.
“Lại định lấy quá khứ của tôi ra để giày vò à?”
“Quá khứ gì cơ?”
Tôi ngớ người, “Anh không phải ở xưởng sửa xe sao?”
“Với lại, rõ ràng tối qua chúng ta ở phòng của , sao giờ lại…”
“Tút… tút…”
Còn chưa xong, chỉ còn tiếng ngắt máy.
Tịch Bạc dám cúp máy thẳng luôn.
Đồ đàn ông ch,et t/iệt!
Tôi tức tối mắng một câu.
Đang định gọi lại thì ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại.
Năm 2030…
Bây giờ, đã là năm năm sau rồi?
Tôi cứng đờ cái bụng nhô lên, lúc này mới phản ứng lại—
Tôi có lẽ đã xuyên đến tương lai năm năm sau.
Còn đang mang thai.
Trên tủ đầu giường đặt một bức ảnh cũ.
Tôi ăn mặc rực rỡ, bên cạnh là Tịch Bạc mặc áo ba lỗ, mặt mũi lạnh lùng, nam tính.
Lấy lại bình tĩnh, tôi gọi lại lần nữa.
“Tịch Bạc, chúng ta kết hôn rồi đúng không?”
“Đã kết hôn mấy năm rồi?”
“Ba tôi sao lại đồng ý gả tôi cho ?”
Tôi rất muốn biết rốt cuộc năm năm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng
Tịch Bạc hình như lại hiểu lầm điều gì đó.
Anh ta bật khổ, “Ôn Lê, em lại muốn với tôi rằng, em hối hận rồi đúng không?”
“Đây là lần thứ ba trong tháng em đòi ly hôn.”
Anh ta ngừng một chút, “Tôi đã rồi, tôi không đồng ý ly hôn.”
3
“Ai thèm ly hôn với ?”
Tôi kinh ngạc.
Gương mặt đó, cái eo nam tính đó, sức bền như máy khoan, giờ còn có vẻ rất có tiền.
Tôi bị gì mà lại đòi ly hôn với ta cơ chứ?
Bên kia điện thoại im lặng.
Im lặng đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở đột ngột dồn dập.
Rất lâu sau
Anh thản nhiên : “Tùy em.”
Chưa để tôi thêm gì, điện thoại lại bị cúp.
Cái tên này sao giờ lại bướng thế chứ?
Chắc là do tôi chiều hư rồi.
Đàn ông không thể chiều quá .
Biết đây là nhà mình, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi định thay đồ rồi xuống nhà.
Mở tủ quần áo ra thì sững sờ.
Một loạt màu mè lòe loẹt.
Kiểu nào cũng quê mùa.
Chậc.
Gu thẩm mỹ của tôi trong tương lai tệ à?
Miễn cưỡng chọn lấy chiếc váy xem ra còn đơn giản nhất, tôi lê dép xuống lầu.
Không ngờ lại gặp một người quen.
“Dì Vương?”
Tôi mừng rỡ. Dì Vương là người đã giúp việc ở nhà tôi hơn hai mươi năm nay.
Ở thế giới tương lai xa lạ này, gặp người thân quen khiến tôi thấy ấm lòng.
“Đúng lúc quá,” tôi thân thiết khoác tay bà, “Tôi định tự tay nấu cho Tịch Bạc một bữa cơm.”
“Có dì dạy thì tôi yên tâm rồi.”
Nhưng sắc mặt Dì Vương lại hơi kỳ lạ.
Bà do dự một chút, nhẹ giọng khuyên: “Tiểu thư, lại định hành hạ cậu chủ sao?”
Hành hạ?
Nghĩ đến tài nấu nướng thảm của mình,
Cũng chẳng oan gì mấy.
Bà còn định gì đó, tôi ngắt lời: “Tôi hiểu rõ Tịch Bạc.”
“Dù dở cỡ nào, ấy cũng sẽ cố mà ăn hết.”
4
Trong bếp, tôi tranh thủ hỏi han chuyện những năm qua.
Năm năm trước, tôi bất chấp gia đình phản đối, gả cho Tịch Bạc.
Sau khi cưới, để cho tôi có cuộc sống tốt hơn, Tịch Bạc nghỉ việc khởi nghiệp.
Tuy ngoài miệng ba tôi không ưa con rể nghèo, lúc khởi nghiệp, sau lưng vẫn giúp đỡ không ít.
Tịch Bạc cũng rất có chí.
Năm năm thôi, từ một cậu trai nghèo đã vươn lên thành nhân vật nổi bật mới của Hải Thành.
Nghe dì Vương kể,
Hiện giờ tài sản và địa vị của ta còn vượt cả ba tôi.
“Chỉ là…”
Dì Vương vừa giúp tôi hầm canh gà, vừa ngập ngừng, “Tiểu thư, và cậu Lâm Trì… vẫn chưa dứt sao?”
“Lâm Trì?”
Tôi đảo món trong nồi, hỏi bâng quơ, “Ai ?”
Dì Vương cũng sững lại, “Bạn trai của mà.”
Tôi suýt nghẹn ch,e/t vì nước miếng.
Nhìn nhau.
“Tôi ng/oại tì/nh à?”
Dì Vương đau lòng gật đầu.
“Người đó cũng là thợ sửa xe, nhất quyết đòi ly hôn, muốn…”
Còn chưa dứt lời,
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Dì Vương lập tức nín lặng.
Tôi quay đầu, liền thấy Tịch Bạc của năm năm sau.
Quần tây bao lấy đôi chân dài, tay áo sơ mi cài tới khuy thứ hai, chững chạc mà phong độ.
Anh gầy hơn trước.
Ngũ quan sắc nét hơn.
Dù đã biết rõ người đàn ông trước mặt là chồng hợp pháp của tôi,
Tôi vẫn đỏ mặt vì đẹp trai quá.
“Anh… về rồi à.”
“Ừ.”
Lạnh lùng quá.
Mà nghĩ lại cũng đúng, tôi ngoại với cả em trai ta, bảo ta vui vẻ sao .
Hít sâu một hơi, tôi gượng, cố gắng giúp bản thân năm năm sau dọn đống hậu quả.
“Anh mệt rồi đúng không? Ra ngoài ngồi nghỉ đi, cơm sắp xong rồi.”
Ánh mắt Tịch Bạc lướt qua chiếc tạp dề buộc lỏng trên bụng hơi nhô ra của tôi.
Giọng nhạt nhẽo.
“Không muốn ăn.”
Nói rồi
Anh bật hệ thống hút mùi trong bếp.
Quay người định rời đi.
“Tịch Bạc!”
Tôi cầm cái muôi tiến lại, không nhịn nũng, “Cơm sắp xong rồi, đều là món thích ăn mà.”
“Thử một chút thôi, không?”
“Không đói.”
Tịch Bạc quay người rời khỏi bếp.
Dì Vương bên cạnh dè dặt hỏi: “Tiểu thư, còn nấu tiếp không ạ?”
Tôi thở dài, “Cứ nấu đi.”
5
Cơm đã nấu xong.
Bốn món mặn, một món canh, toàn là món ăn gia đình.
Tịch Bạc ngoài miệng không đói, vẫn ngồi vào bàn ăn.
Tôi thầm nghĩ có hy vọng, liền vội gắp một con tôm cho .
“Tiểu thư.”
Dì Vương nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu chủ bị dị ứng với tôm.”
Xong đời.
Tôi lập tức gắp con tôm lại.
Đổi thành một miếng thịt kho tàu.
Nhưng Tịch Bạc không chịu đũa, chỉ hơi nghiêng người về sau, nhàn nhã tôi.
“Nói đi.”
“Lần này em lại bỏ thuốc gì vào cơm?”
Tôi ngớ người, “Tôi không có…”
Câu bị Tịch Bạc lạnh lùng cắt ngang, “Năm nay em nấu hai lần. Một lần bỏ thuốc xổ, một lần bỏ thuốc ngủ.”
“Chỉ vì tôi không chịu ký đơn ly hôn.”
“Ôn Lê, lần này là thuốc gì?”
Tôi chết lặng .
Cạn lời thật sự.
“Tôi thật sự không bỏ thuốc.”
Để chứng minh, tôi cuống cuồng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
“Thật sự không có độc…”
“Ọe—”
Tịch Bạc sắc mặt trầm xuống, vươn tay móc miệng tôi.
Anh cau mày: “Tôi ăn là , có độc tôi chịu. Em không cần tới mức này.”
Tôi đẩy tay ra, nuốt vội miếng thịt.
“Thật sự không có độc, chỉ là… hơi dở.”
Mùi tanh của thịt vẫn còn đọng lại.
Tịch Bạc tôi một lúc lâu,
Cuối cùng lại ngồi xuống.
Không biết có phải tôi nhầm không, hình như khóe môi hơi cong lên.
Tịch Bạc cuối cùng cũng chịu đũa.
Tôi chăm quan sát sắc mặt .
Quả nhiên.
Ngay khoảnh khắc ăn vào, dù có giỏi giấu cảm như Tịch Bạc, cũng không nhịn nhăn mày.
Nhưng từng sống khổ,
Dù dở đến mấy, vẫn cố ăn gần hết.
Thấy tâm trạng khá hơn, tôi tranh thủ luôn:
“Tịch Bạc, tối nay… em muốn chuyện với một chút.”
Tay cầm đũa khựng lại.
“Không rảnh.”
Anh lập tức lạnh mặt.
Đũa đặt xuống cái “cạch”, giọng cũng lạnh tanh:
“Tối nay phải tăng ca, có chuyện gì để sau hẵng .”
6
Tôi ngồi bên bàn, chống cằm thở dài than thân.
Năm năm ký ức bị mất.
Khác nào mất năm năm mạng sống?
Còn phải đi dọn mớ hậu quả của tương lai, bắt đầu cuộc hành trình “đuổi theo chồng” nơi địa ngục.
Tịch Bạc giờ là tổng tài, tâm trạng thất thường, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tôi thở dài.
Dì Vương do dự hỏi: “Tiểu thư, tối nay vẫn định chuyện ly hôn với cậu chủ sao?”
Tôi sững người.
“Ý dì là… dì tưởng tôi muốn chuyện ly hôn?”
“Chẳng… chẳng phải sao?”
Dì Vương lắp bắp “Suốt một năm nay, cứ nhất quyết đòi ly hôn với cậu chủ. Mỗi lần gặp là hoặc ép ký, hoặc khuyên buông tay.”
Tôi nhớ lại gương mặt Tịch Bạc vừa rồi khi đột nhiên sa sầm.
Thì ra là .
Anh tức giận bảo không rảnh, chẳng qua là sợ tôi lại đòi ly hôn nữa.
Đồ ngốc này…
7
Tịch Bạc việc trong thư phòng tới tận khuya.
Tôi đợi đến mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Trong màn đêm mờ nhạt, tiếng bước chân dừng trước cửa.
Cơn buồn ngủ bay sạch.
Tôi ôm gối xuống giường, mở cửa,
Liền thấy ánh mắt đầy tổn thương và ngỡ ngàng của Tịch Bạc.
Anh sững lại, chậm rãi thu tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa.
“Tịch Bạc.”
Tôi gọi nhỏ.
Anh tôi phức tạp, chau mày day trán.
“Anh rất mệt.”
Anh ngừng lại, “Có chuyện gì để mai hẵng .”
Nói rồi định quay người rời đi.
Tôi cắn răng, đuổi theo, một tay ôm gối, tay kia níu lấy tay .
Tịch Bạc khựng lại.
Tôi ngước , “Em không muốn ngủ một mình, em sợ.”
Anh quay mặt đi.
Lại từ chối tôi.
“Anh phải việc, mệt rồi.”
“Em không phách đâu,” tôi đảm bảo, “Chỉ nằm cạnh thôi, không gì cả.”
“Không phiền đâu.”
Tịch Bạc không gì.
Nhưng yết hầu khẽ chuyển .
“Tuỳ em.”
Tôi ôm gối hí hửng theo vào phòng .
Căn phòng thật lạnh lẽo.
Là tổng tài mà ngoài giường với tủ quần áo, chẳng còn thứ gì khác.
Ờ thì…
Đầu giường còn có một bức ảnh cũ của tôi.
Tôi định kỹ thì Tịch Bạc nhanh tay nhét luôn vào gối.
“Gần đây hay gặp ác mộng.”
“Để ảnh đầu giường trừ tà.”
Bạn thấy sao?