Một ngày rất bình thường nọ, trở về nhà lúc ba giờ sáng.
Tôi không gọi cho một cuộc điện thoại nào.
Sau khi rửa mặt xong, bất chợt xoa trán, mệt mỏi tôi.
“A Chi, tại sao tôi cảm thấy… em không còn tôi nữa?”
Tôi… không còn sao?
Cả thế giới của tôi lúc đó chỉ còn lại câu này.
Đau đớn, sợ hãi ập đến như sóng trào.
Hình ảnh dịu dàng ôm Noãn Giao Giao trong lòng…
Hình ảnh gửi tin nhắn báo cáo từng chuyện nhỏ với ấy…
Và cả dáng vẻ ngốc nghếch của khi đuổi theo chiếc xe buýt hôm đó…
Tôi bỗng giật mình ngồi bật dậy, hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ.
06
Còn chưa kịp rõ xung quanh, hai bóng người quen thuộc đã lao tới ôm chặt lấy tôi.
“Chi Chi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
“Con không biết bố mẹ lo lắng cho con đến mức nào đâu.”
Tôi bố mẹ – những người mà tôi đã tám năm chưa gặp lại, bao tủi thân dồn nén nơi Hách Nghiễn Chi lập tức bùng nổ.
Tôi òa lên khóc nức nở.
Bố mẹ tôi hoảng hốt, tưởng rằng tôi sợ hãi vì bệnh tật.
“Con ngoan, đừng sợ, còn có bố mẹ đây.”
“Dù có phải bán nhà đi nữa, bố mẹ cũng sẽ chữa bệnh cho con. Bố mẹ sẽ đưa con lên thành phố lớn để kiểm tra lại.”
Mẹ tôi, dù khóe mắt đỏ hoe, vẫn dùng đôi bàn tay đã vất vả suốt mấy chục năm lau nước mắt cho tôi.
Người cha luôn kiên cường của tôi cũng lặng lẽ quay lưng, vụng trộm lau nước mắt.
Tôi tựa vào ngực mẹ, gọi không ngừng: “Bố ơi, mẹ ơi…”
Họ tuy không hiểu tại sao tôi lại tuyệt vọng như ,
Nhưng vẫn ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Chi Chi đừng sợ, trời có sập xuống cũng có bố mẹ chống đỡ cho con.”
Sau khi tâm trạng dần ổn định, bố mẹ tôi đi tìm bác sĩ để hỏi thêm về bệnh .
Còn tôi ngồi trên giường, gọi hệ thống trong đầu:
“Hệ thống, lần này xem như tôi thất bại trong việc chinh phục sao? Tại sao bệnh ung thư của tôi vẫn chưa khỏi?”
Hệ thống vẫn đáp bằng giọng điện tử lạnh nhạt:
【Thực ra, ở một ý nghĩa nào đó, đã rời khỏi thế giới kia, chưa hoàn thành chinh phục, theo thỏa thuận ban đầu, sẽ không nhận phần thưởng.】
Tôi có chút thất vọng, cũng không gì.
Được ở bên bố mẹ thêm chút thời gian thế này đã là rất tốt rồi.
Nhưng chỉ vài phút sau, hệ thống lại đột nhiên lên tiếng:
【Khoan đã, hình như có biến cố, tôi sẽ liên hệ lại với hệ thống chính để xác nhận.】
…
Ba ngày sau, bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện lớn ở thủ đô kiểm tra.
Bác sĩ cầm bản kết quả, xem rất lâu.
Cuối cùng, ông ấy ngẩng đầu lên, nở một nụ chân thành với ba người chúng tôi đang nín thở chờ đợi.
“Chúc mừng, trước đây chẩn đoán nhầm, rất khỏe mạnh.”
Nghe lời bác sĩ, bố mẹ tôi đến mức nước mắt tuôn trào, ôm chầm lấy nhau trong niềm vui vỡ òa vì tìm lại người thân .
Tôi cũng mừng rỡ, trong lòng vẫn có chút thắc mắc.
Tại sao bệnh ung thư lại đột nhiên biến mất?
Chẳng lẽ “biến cố” mà hệ thống nhắc tới, là hệ thống chính đã công nhận tôi đã hoàn thành chinh phục?
Đang nghĩ như , hệ thống đã nhanh chóng trả lời:
【Ký chủ, suy nghĩ của là đúng. Nhiệm vụ chinh phục đã hoàn thành, phần thưởng cũng đã phát.】
【Giờ bệnh ung thư đã khỏi hẳn, chúc sau này thuận buồm xuôi gió.】
07
Kể từ đó, trong đầu tôi không còn nghe thấy tiếng của hệ thống nữa.
Tôi cũng trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng thỉnh thoảng, vào những đêm tỉnh giấc lúc nửa khuya, tôi vẫn nhớ đến Hách Nghiễn Chi.
Dù sao, tôi cũng đã thật lòng suốt tám năm trời.
Dù sao, giữa chúng tôi, những khoảnh khắc ngọt ngào lẫn đau khổ, đều đã thực sự tồn tại.
Bố mẹ nhận ra tâm trạng tôi không tốt, đặc biệt đưa cho tôi một khoản tiền, khuyên tôi đi du lịch cho khuây khỏa.
“Chi Chi, bố mẹ không biết con đã trải qua chuyện gì, chúng ta biết con rất không vui.”
“Bố mẹ cả đời này chỉ mong con sống tốt.”
Tôi lại một lần nữa ôm chặt lấy bố mẹ, khóc nức nở.
Trên thế gian này, sẽ không còn ai tôi hơn họ nữa.
…
Tôi không đi du lịch.
Tôi bắt đầu thử từng chút một để hòa nhập lại với thế giới này.
Tôi tìm một công việc mới, kết với những người mới.
Thậm chí, còn nhận lời tham gia buổi xem mắt do bố mẹ nhắc đến trong những cuộc trò chuyện hàng ngày.
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?