Ký Sự Nhặt Chồng: [...] – Chương 9

Tạ Doãn kiên nhẫn, tận chỉ dạy ta từng tác.

Một chiêu thức đơn giản, hắn dạy ta mất cả ba ngày cũng không thấy phiền.

Giang Nghiễn cũng biết võ công. Có lần ta đi chợ mua rau về, Trương Nhị Cẩu ở thôn bên cứ đi theo sau ta. Đêm đó ngay cả trăng cũng không có, gã ta ôm lấy ta từ phía sau, còn túm tóc ta.

Ta vùng vẫy điên cuồng, chạy về nhà trong trạng tóc tai rối bời.

Sau khi về nhà, ta khẩn cầu Giang Nghiễn dạy ta chút võ công.

Hắn ta nhíu mày sâu: "Vốn đã thô lỗ, còn học võ công gì? Cũng là phận nữ nhi, sao không thể một tiểu thư khuê các như Tô Vân?"

Hắn ta không chịu dạy ta. Từ đó về sau, ta không dám bán rau đến tối mới về nhà nữa.

Nghĩ đến đây, ta không nhịn hỏi Tạ Doãn: "Ngươi có thấy ta quá thô tục không?"

"Không hề." Tạ Doãn không cần suy nghĩ đã trả lời ta: "Nàng phơi phới thanh xuân, khí chất hào sảng, sao lại dùng những từ như để miêu tả bản thân? Trên đời này gì có nương nào thô tục? Quá lắm chỉ là có người quá thoải mái phóng khoáng, lại có người điềm đạm kín đáo mà thôi."

Trong phút hoảng hốt ta ngước mắt lên, thấy hắn đứng dưới ánh trăng, đường nét thanh tú dịu dàng. Nhịp tim ta như bỏ lỡ một nhịp ấy bắt đầu đập nhanh hơn, cả trái tim đều chìm vào dòng sông màu hồng đang sủi bọt.

Nhưng ta không dám đắm chìm.

Tình hình ở Tây Bắc càng lúc càng căng thẳng, chiến tranh với người Nhung sắp nổ ra. Tạ Doãn đứng dựng giàn bầu tâm cũng bắt đầu không yên. Ta biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi.

Tối hôm đó, khi dạy ta chiêu thức, ta né tránh không kịp, rơi vào lòng Tạ Doãn.

Dưới ánh trăng, vành tai Tạ Doãn ửng đỏ, khẽ ho hai tiếng, lúng túng buông tay ta ra.

Hắn đột nhiên : "Triêu Triêu, có lẽ ta phải đi Tây Bắc rồi."

Ta hỏi hắn: "Khi nào đi?"

"Khoảng hơn mười ngày nữa. Ta phải đến đó trước khi chiến tranh nổ ra."

Ta nghĩ, thì trước khi Tạ Doãn đi, ta phải g.i.ế.c một con gà mái mới .

Hắn giúp ta nhiều như , vẫn chưa từng uống canh gà ta nấu.

Ngày hôm sau, Tạ Doãn như thường lệ đi cùng ta ra ngoài bán rau.

Hắn ngồi xếp bằng bên giỏ rau, giúp ta rao hàng.

Ta lười biếng, chạy sang quầy đối diện xem những thỏ con mới sinh.

Dung mạo của Tạ Doãn quá nổi bật, khiến các nương đi qua đều ngoái đầu .

Những nương gan dạ hơn còn ném khăn tay lụa vào lòng hắn, hỏi: "Đây là công tử nhà ai , dung mạo xinh đẹp như hoa, đã có chủ chưa?"

Phong tục ở đây khá phóng khoáng, Tạ Doãn hiển nhiên chưa từng gặp huống này, sững người một lúc: "Có... Có chủ rồi..."

"Ở đâu?" Cô nương kia tò mò hỏi hắn.

Tạ Doãn do dự, mặt đỏ ửng chỉ về phía ta ở đối diện: "Chủ của ta ở đằng kia."

Chết tiệt, dù biết hắn chỉ lấy ta ra để chặn đào hoa, ta vẫn không kìm mà đỏ mặt.

Đặc biệt là khi Tạ Doãn sang, như thể có một bó pháo hoa nở rộ trong lòng ta.

Trên đường về nhà hôm đó, ta và Tạ Doãn đều không gì, như sợ vỡ những ý thầm lặng.

Về đến nhà, Tạ Doãn mới ngoảnh đầu ta: "Triêu Triêu, thực ra vừa rồi..."

Nhưng hắn còn chưa hết, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, vây kín nhà ta không một khe hở.

Người đứng đầu là một nam tử mặt trắng không râu, hắn ta cầm một cuộn lụa màu vàng sáng, híp mắt với Tạ Doãn:

"Hoàng thượng có chỉ, Tướng quân mau quỳ xuống tiếp chỉ đi."

9

Hoàng thượng trong miệng Thái giám , chính là Giang Nghiễn.

Tiên đế băng hà, Thái tử Giang Nghiễn lên ngôi.

Việc đầu tiên sau khi hắn ta đăng cơ, chính là hạ chỉ điều Tạ Doãn xuất chinh, tiến đánh Nhung quốc.

Thái giám , chắp tay thi lễ với Tạ Doãn: "Tướng quân, Hoàng thượng việc nước khẩn cấp, truyền ngài lập tức lên đường, không chậm trễ."

Tạ Doãn quỳ xuống nhận thánh chỉ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...