Trong lúc ta đang bối rối không yên, Tạ Doãn về phía Giang Nghiễn, thay đổi hẳn vẻ ôn hòa thường ngày, lạnh nhạt cất lời:
"Điện hạ, Thế tử của Trung Dũng Hầu phủ đã c.h.ế.t rồi, tin này đã truyền khắp Đại Ngụy. Giờ đây, người đứng trước mặt ngài chỉ là một người nông dân bình thường tên Tạ Doãn mà thôi. Nam nông phu và nữ nông phụ, đúng là xứng đôi vừa lứa, không phải sao?"
Giang Nghiễn nghe xong sững người: "Ngươi điên rồi sao? Sao có thể bỏ Trung Dũng Hầu phủ, cam tâm ở lại nơi này?"
Tạ Doãn không trả lời hắn ta nữa, chỉ ôm đống củi xếp gọn bên bếp lò.
Giang Nghiễn khoanh tay tất cả, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hắn ta đặt tay ra sau lưng một cách cao quý, hỏi Tạ Doãn: "Đôi tay của ngươi sinh ra để múa thương diễn bổng, sao lại những việc hạ tiện này?"
"Hạ tiện ư?" Tạ Doãn khẽ, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Điện hạ không ăn cơm uống nước? Không đốt lửa sưởi ấm?"
Giang Nghiễn nhất thời cứng họng.
Hắn ta ta giặt quần áo, Tạ Doãn phơi khô, rồi lại ta nấu nướng, Tạ Doãn rửa bát, vẻ hung dữ trong ánh mắt càng lúc càng nặng nề.
Đến khi màn đêm buông xuống, hắn ta mới xoay người rời đi, để lại một câu.
"Tạ Doãn, ngươi nghĩ mình còn có thể ẩn cư ở đây bao lâu? Loạn lạc phương Nam đã yên, Nhung quốc ở Tây Bắc lại sự, rồi cũng đến lúc ngươi phải dẫn binh đánh trận thôi."
Tạ Doãn không đáp lời hắn ta, chỉ rửa bát đĩa cho đến khi sáng bóng.
Sau khi Giang Nghiễn rời đi, Tạ Doãn vẫn như thường ngày. Nhưng khi cùng ta ra chợ, hắn bắt đầu dò hỏi hình ở Tây Bắc.
Trên đường về, Tạ Doãn than thở với ta: "Triêu Triêu, ta thực sự không thích đánh trận. Ta đã chiến đấu hơn mười năm, vừa tỉnh dậy đã phải sờ đến đao kiếm, xem quân báo, cuộc sống như ta thực sự đã chán ngấy rồi. Từ nhỏ ta đã muốn ẩn cư nơi sơn dã. Khi còn nhỏ, ta từng chuyện này với cha, bị ông ấy đánh cho một trận nhừ tử, rồi sớm đưa ta vào quân doanh."
Đường nét của Tạ Doãn quá mực dịu dàng, nhất là đôi mắt đào hoa kia, khi người khác như có điều muốn lại thôi, ý dạt dào.
Nếu không phải Giang Nghiễn với ta hắn là Tướng quân, ta thật sự không thể liên tưởng hắn với những chiến binh xông pha trận mạc .
Nghĩ đến đây, ta dừng bước, đỏ mặt hỏi Tạ Doãn: "Ta cho ngươi xem một thứ, ngươi đừng ta nhé."
8
Xuân thẩm có phu quân trước đây từng đi lính, ta đã từng xem ông ấy múa thương diễn bổng, rồi lén lút học theo vài thế.
Ta biểu diễn một lượt trước mặt Tạ Doãn, ngượng ngùng hỏi hắn "Nếu thực sự gặp kẻ xấu, mấy chiêu này của ta có thể lấy mạng gã ta không?"
Tạ Doãn cố nín đến đỏ mặt, nghe xong không nhịn nữa, phì thành tiếng.
Hắn cùng ta đi về nhà dưới ánh trăng: "Triêu Triêu ngốc à, với mấy miếng võ mèo của nàng, đừng đến chuyện lấy mạng người ta, ngay cả một đ.ấ.m cũng không thể chạm vào người khác."
"Vậy ngươi có thể dạy ta không? Mẹ ta trên đường gặp phải kẻ xấu, cha ta vì bảo vệ mẹ nên đánh nhau với bọn chúng, kết quả không đánh lại , cả cha lẫn mẹ đều chết. Ta chỉ muốn học vài chiêu thức, để sau này lỡ như gặp phải huống như có sức tự vệ, không phải bước theo vết xe đổ của cha mẹ."
Nghe , nụ trên mặt Tạ Doãn lập tức ngừng lại. Hắn khẽ cúi đầu, đưa tay xoa đầu ta: "Xin lỗi, ta không biết nguyên do này. Triêu Triêu, muốn tự vệ, múa may những chiêu thức hoa mỹ này là vô dụng. Đã ra tay thì phải một đòn kết liễu."
Hắn nhặt một cành cây trong vườn hoa, dạy ta cách khống chế, cách siết cổ, cách lấy mạng người.
"Triêu Triêu, gặp những huống như , đừng do dự, đừng mềm lòng. Nhắm thẳng vũ khí vào cổ họng đối phương, đ.â.m thẳng vào."
Ta khá đần độn, một chiêu thức phải học nhiều lần mới có thể thuộc.
Bạn thấy sao?