Ký Sự Nhặt Chồng: [...] – Chương 5

Ta tưởng hắn cũng sẽ giống như Giang Nghiễn, chất vấn việc ta cứu hắn có mưu đồ gì không, hắn chỉ cong mắt mỉm , với ta: "Cảm ơn nàng, Triêu Triêu nương."

6

Người ta cứu lần này tên là Tạ Doãn.

Tuy sắc mặt Tạ Doãn tái nhợt, mặc áo vải thô, vẫn không giấu nổi khí chất cao quý.

Căn nhà tranh của ta hoàn toàn không xứng với hắn.

Nhưng hắn lại vẫy tay gọi ta, chống người ngồi dậy, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý : "Triêu Triêu nương, căn nhà tranh của nàng bày trí thật xinh đẹp ấm cúng, ta rất thích."

Ta ngạc nhiên mở to mắt, lúc này mới bước đến gần, lắp bắp hỏi hắn: "Thân thể ngươi còn chỗ nào không thoải mái không?"

"À phải rồi." Ta chỉ vào quần áo của hắn: "Bộ quần áo này chất vải thô ráp, nếu ngươi không quen mặc thì cởi ra, ta bảo trưởng thôn cho ngươi mượn áo bông."

Bộ quần áo hắn đang mặc có thêu hình hoa phượng tiên, chính là bộ mà Giang Nghiễn vô cùng chê bai, ném xuống bùn đất. Ban đầu ta định vứt đi, dù sao cũng tốn tiền mua về, vứt thì phí, nên sau khi giặt sạch thì cất vào tủ.

Tạ Doãn bông hoa phượng tiên trên tay áo: "Vải không thô chút nào, hoa này thêu cũng rất đẹp."

Ta càng thêm sửng sốt, đầu óc nóng lên, bất giác hỏi hắn: "Mũi kim chẳng phải rất thưa sao?"

"Tuy mũi kim của tú nương dày dặn, thiếu đi sự linh . Trái lại hoa phượng tiên của nàng lại vô cùng sinh ." Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn trả lời ta.

Ta không hiểu ý của hắn lắm, chỉ biết có vẻ hắn đang khen ta.

Đã lâu lắm rồi ta không ai khen, đột nhiên thấy hoảng hốt, nên khi hắn thân thể chưa khỏe, muốn phiền ta thêm một thời gian nữa, ta gật đầu đồng ý.

Tạ Doãn là người dễ chung sống, hắn không chê ta nấu cơm đạm bạc, cũng không trên người ta có mùi gà mái. Nhưng lần này, ta quý mấy con gà của mình, không muốn g.i.ế.c chúng để bồi bổ cho người khác nữa.

Xuân thẩm nghe Tạ Doãn tỉnh lại, đặc biệt đến thăm. Tạ Doãn đang ngồi xổm xem hoa phượng tiên mới nở trong vườn nhỏ: "Triêu Triêu, hoa nàng trồng đẹp thật."

Xuân thẩm đứng bên cạnh một lúc lâu, lén nhỏ bên tai ta: "Dáng vẻ không kém người trước, miệng lưỡi tốt hơn người trước nhiều."

Đang vào mùa thu, mưa phùn dầm dề. Hôm nay từ giờ Ngọ đã bắt đầu có tiếng sấm ầm ĩ, e là sắp có trận mưa lớn.

Trong vườn rau có giàn bầu ta mới dựng, đã bắt đầu ra quả non.

Ta sợ giàn bầu đổ, định gia cố thêm. Tạ Doãn thấy , không chịu nằm nghỉ trên giường, nhất định đòi cùng ta gia cố giàn bầu.

Hắn không quen việc đồng áng, học rất tự nhiên. Lúc lấp đất, kẽ móng tay ta toàn là đất vàng. Tạ Doãn vừa hay cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên tay ta. Ta chợt nhớ lại vẻ mặt khinh miệt của Giang Nghiễn khi thấy đôi tay này của ta.

"Lý Triêu Triêu, đây là tay nữ nhi sao? Tay của lão thái giám trong cung còn không thô ráp bằng ngươi."

Ta vô thức rụt tay về, lúng túng cúi đầu việc.

Nhưng Tạ Doãn lại như vô : "Triêu Triêu, đôi tay này của nàng, biết ngay nàng thường phải việc. Một mình lớn lên, vất vả lắm phải không? Nhưng dù có vất vả, cũng phải đối xử tốt với bản thân."

Lần đầu tiên có người quan tâm ta có mệt không, bảo ta phải đối xử tốt với bản thân. Ta không biết trả lời thế nào, chỉ càng hăng hái lấp đất.

Nhà tranh dễ dột, ta ôm tranh mới về, định trèo lên mái nhà thay tranh.

Ta vừa kê thang, Tạ Doãn đã chủ trèo lên mái nhà.

Bình thường ta thay tranh một mình, phải loay hoay từ giữa trưa đến tối mịt. Lần này ta ở dưới đưa tranh lên, Tạ Doãn ở trên lợp tranh, chưa đầy một canh giờ, mái nhà đã như mới.

Xuân thẩm ở nhà bà ấy thấy cảnh này, tối đến chạy sang với vẻ hài lòng: "Triêu Triêu à, người này tốt đấy. Không chỉ miệng lưỡi tử tế, còn biết giúp cháu việc. Cái người tên Tạ Doãn này, có thể phu quân của cháu đó!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...