Giang Nghiễn cau mày: "Không cần mang theo, trong Đông cung có chậu bạc để múc nước."
"Trong nhà còn có váy ta tự may, ta muốn mặc vào mùa xuân năm sau."
Giang Nghiễn lạnh lùng : "Tay nghề may vá của ngươi tệ như , mặc vào cũng chẳng đẹp đâu. Trong Đông cung muốn váy mới gì cũng có."
"Trong nhà còn có những thứ cha mẹ để lại cho ta..."
Ta chưa hết câu, Giang Nghiễn đã ngắt lời.
"Lý Triêu Triêu, biết thôn phụ tầm nông cạn. Nhưng ngươi đừng có nhớ nhung mấy thứ không đáng giá này nữa, trong Đông cung cái gì cũng có đủ cả. Bây giờ lập tức đi theo ."
Ta đứng nguyên tại chỗ, nhẹ nhàng đặt giỏ rau xuống đất.
"Không phải, những thứ này đều là báu vật của ta. Chúng đã ở bên ta lâu hơn nhiều, nếu thật sự so về giá trị, chúng còn đáng giá hơn ngươi."
Giang Nghiễn kinh ngạc ngước mắt: "Lý Triêu Triêu, ý ngươi là gì?"
Ta đã nuôi Giang Nghiễn một năm, bán rau bán trứng gà để lo ăn mặc cho hắn ta.
Ta không giỏi tính toán, nhờ hắn ta giúp ghi chép sổ sách, hắn ta thôn phụ thô lỗ, học không mấy thứ này.
Ta muốn dựng giàn bí trong sân, nhờ hắn ta giúp đỡ, hắn ta lại việc đồng áng là việc của thôn phụ.
Mỗi ngày ta đều phải gánh hai giỏ rau ra chợ bán, có khi vai đau nhức vô cùng, ngày hôm sau vẫn phải một mình đi chợ.
Ta cũng muốn có người giúp ta việc.
Nhìn đám hắc ý nhân đông nghịt bên cạnh hắn ta, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, thử dò hỏi:
"Nếu như ngươi muốn báo ân, có thể giúp ta tìm một nam nhân không? Tìm từ trong đám này là , chọn một người việc ấy."
Giang Nghiễn dường như sững người trong giây lát, sau đó nhướng mày, trong mắt lướt qua tia giận dữ: "Lý Triêu Triêu, ngươi đang gì ? Cô chịu đưa ngươi về Đông cung, ngươi lại không đi, còn muốn ta tìm cho ngươi một nam nhân?"
Nói đến đây, hắn ta khẽ cong môi: "Được thôi, ta sẵn lòng tìm cho ngươi, ngươi hỏi bọn họ xem, ai lại thà bỏ tương lai tươi sáng để ở lại vùng quê này với ngươi?"
Hắn ta quét mắt một vòng, đám hắc y nhân lần lượt cúi đầu xuống, không ai dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt của hắn ta.
"Thấy chưa? Không ai muốn cả." Giang Nghiễn tiến đến gần ta, giọng càng thêm trầm xuống: "Cô hỏi ngươi lần cuối, có muốn theo vào Đông cung không?"
Ta căn nhà tranh nhỏ bé cũ kỹ, lắc đầu: "Không đi."
Hắn ta không gì thêm, dẫn cả đoàn người quay người rời đi.
Trước khi đi, Tô Vân nhíu đôi mày đẹp: "Triêu Triêu, ngươi có điên không ? Sao lại không chọn cuộc sống phú quý, cứ khăng khăng ở lại vùng quê này vất vả mưu sinh gì?"
Chưa kịp đợi ta trả lời, Giang Nghiễn đã kéo nàng ta đi.
Hắn ta nắm tay Tô Vân: "Nói nhiều với nàng ta gì? Nàng ta bị thân phận của dọa sợ thôi, đợi một thời gian sau nghĩ thông, tự khắc sẽ vào kinh tìm ."
Trước đây, Giang Nghiễn với ta, Tô Vân là muội muội ruột của hắn ta.
Nhưng bóng lưng kề vai sát cánh của bọn họ, trong thoáng chốc hoảng hốt ta chợt có một ảo giác, cảm thấy họ mới đúng là phu thê.
Đêm đó gió thổi rất to. Ta leo thang lên mái nhà, dùng tấm ván đè chặt mái tranh.
Xuân thẩm thấy , vội vàng giữ thang cho ta, nhỏ giọng hỏi ta: "Triêu Triêu, tướng công của cháu đâu rồi? Việc nguy hiểm thế này, sao hắn ta không đến giúp cháu một tay?"
"Hắn ta đi rồi. Hắn ta , hắn ta không còn là tướng công của cháu nữa."
Xuân thẩm sững người một lúc, rồi vui mừng vỗ tay : "Tốt quá rồi, từ lâu ta đã thấy tên vô lại đó không vừa mắt rồi. Ngày nào cũng chẳng gì cả, chỉ biết há miệng chỉ đạo."
"Đi là phải, đi là đúng!"
Gió thổi quá to, rít lên ù ù, thổi bay cả câu trả lời của ta.
Khi tiếng gió lùa vào tai Xuân thẩm, bà ấy nghe nhầm, lại tưởng ta đang khóc.
"Triêu Triêu, cháu khóc đấy à? Ôi chao, loại nam nhân như thế không cần cũng . Nhìn hôm nay hắn ta ta ăn mặc như quý nhân, cháu nên biết, hắn ta không cùng một đường với chúng ta đâu."
Bạn thấy sao?