Hắn liếc ta một cái rồi với công công: "Ta sẽ lập tức lên đường, chỉ là đoạn đường ra đầu thôn này, muốn để người nhà tiễn một chút."
Ánh mắt Thái giám dừng lại trên người ta, vẻ mặt khó đoán, chỉ khẽ gật đầu: "Những việc nhỏ này, tất nhiên là nghe theo Tướng quân."
Ta không ngờ Tạ Doãn lại rời đi đột ngột như .
Ta còn chưa kịp nấu canh gà mái cho hắn nữa.
Trên đường ra đầu thôn, chỉ có hai chúng ta.
Tạ Doãn nghiêng đầu ta, bỗng khẽ cất tiếng: "Triêu Triêu, người ta đều ta là Chiến thần, khen ta đánh đâu thắng đó. Nhưng mỗi trận chiến, ta đều phải lấy tính mạng ra mà đánh. Chỉ cần chiến sự chưa định, sống c.h.ế.t khó lường. Là người như , ta không thể hứa hẹn với nàng bất cứ tương lai nào."
Ta gật đầu, cúi xuống mũi chân không nên lời.
"Triêu Triêu, khi hôn mê ta vẫn có ý thức. Ta nghe cuộc chuyện giữa trưởng thôn và nàng, cũng nghe cuộc trò chuyện của nàng với Xuân thẩm. Nàng với Xuân thẩm rằng, nàng luôn bị người khác chê bai, người ta chê nàng thô lỗ, lại chê nàng ngu ngốc. Ta chợt nghĩ đến bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, dù ta có tốt đến đâu, cha ta vẫn thấy ta chưa đủ tốt. Trong những lần bị đè nén ấy, ta rơi vào trạng tự nghi ngờ sâu sắc, cảm thấy bản thân là kẻ tồi tệ đến cực điểm. Lúc đó ta đã nghĩ, một nương thiện lành như , đáng lẽ phải vui vẻ hạnh phúc mới phải, sao lại tự coi thường bản thân như thế? Vì ta muốn giúp nàng."
Tạ Doãn hơi cúi người xuống, thẳng vào mắt ta: "Triêu Triêu của chúng ta rất tốt, rất tốt, đừng để vài lời của người khác lung lay. Về sau mỗi ngày, đều phải vui vẻ mới ."
Ta Tạ Doãn, không hiểu sao bỗng muốn rơi lệ.
Hóa ra từ khi tỉnh lại hắn luôn khen ta là vì .
Dưới gốc cây đầu thôn, ta hỏi Tạ Doãn: "Nếu có thể bình an trở về, chàng sẽ đến tìm ta chứ?"
"Sẽ." Tạ Doãn trả lời dứt khoát: "Khi chiến sự Tây Bắc kết thúc, nếu ta còn sống, sẽ đến tìm nàng."
Ánh trăng đêm nay quá dịu dàng, xuyên qua những tán cây loang lổ rơi trên tóc mai hắn.
Ta chợt lòng, khẽ hỏi Tạ Doãn: "Vậy chúng ta... vẫn có thể như bây giờ chứ?"
Tạ Doãn cong mắt, mỉm với ta: "Triêu Triêu ngốc, lúc đó, chúng ta còn có thể thân thiết hơn bây giờ nữa."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta, gác cằm lên đỉnh đầu ta.
"Triêu Triêu, con d.a.o găm này ta đã mang theo bên người nhiều năm rồi, cho nàng dùng để phòng thân. Đợi ta về, nhớ cho ta xem chiêu thức của nàng có tiến bộ không nhé."
Ta hít hít mũi, nắm chặt vỏ d.a.o găm.
"Vậy đợi chàng về, ta sẽ nấu canh gà cho chàng ăn. Canh gà của ta nấu ngon lắm."
"Được thôi." Tạ Doãn , mắt cong cong.
Đêm đó, ta đứng dưới gốc cây đầu làng theo bóng dáng Tạ Doãn đi xa dần, biến mất giữa chân trời.
Sau khi hắn đi, ta lại một mình bán rau, một mình ăn cơm, một mình lợp cỏ tranh.
Nhưng bây giờ ta không còn tính sai tiền nữa, cũng dám một mình đi bộ về nhà trên đường thôn vào ban đêm.
Xuân thẩm đứng bên cạnh lắc đầu liên tục, xót xa : "Trời ơi, khó khăn lắm mới có một người tốt, sao lại đi mất rồi? Triêu Triêu, cháu đừng buồn nhé, để thẩm tìm cho cháu một người mới."
Nhưng ta không hề buồn, ta vừa cầu nguyện trong lòng cho Tạ Doãn bình an, vừa sống tốt cuộc sống của mình.
Tạ Doãn đúng. Ta là một nương tốt nhất, không nên tự phủ nhận bản thân, ta nên sống những ngày tốt đẹp nhất.
Sau khi Giang Nghiễm lên ngôi, lại phái người đến gọi ta.
Lần này đổi thành một vị ma ma đến, bà ta mang cho ta những tấm lụa là mềm mại: "Hoàng thượng , nghĩ đến công lao hộ giá của nương, lệ phong nương Quý nhân."
Thấy ta vẫn không đồng ý, bà ta nhíu mày ta một lúc lâu, một cách nghiêm túc: "Ta là nhũ mẫu của Hoàng thượng, ngài ấy lớn lên. Thứ ngài ấy xem trọng nhất là xuất thân và phép tắc lễ nghi. Một nương như ngươi, vốn không thể lọt vào mắt ngài ấy. May mắn vào cung, là phúc khí cả đời của ngươi, mồ mả tổ tiên ngươi cũng um tùm xanh tươi."
Bạn thấy sao?